Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Bị giết chết, không hề có một chút chống cự nào! Vân Tùng, Lý Tâm Hiệp, Vân Triết, Liễu Chỉ Như vẫn còn chìm đắm trong sự sợ hãi, quên cả việc chống trả.  

 

Chống cự sao?  

 

Chống cự có tác dụng không?  

 

Chỉ uổng sức thôi! Trong nháy mặt, hơn trăm người đã tan biến.  

 

Tạ Thanh nhìn lên trên không trung, sau đó nói: “Có người phi thăng thành tiên… Là có kẻ mượn việc phi thăng thành tiên, khi ấy kết giới ngăn cách Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên vô cùng bạc nhược, đưa những người này tới một thời không tách biệt để ra tay với con…”, Tần Ninh lập tức nói: “Cha, đây là lỗ hổng không gian…”  

 

“Ta biết, xong việc ta sẽ tìm Lục Thanh Phong, xem thử có thể sửa chữa được hay không”.  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhướng mày.  

 

Sửa chữa?  

 

Kết giới của thế giới Thương Mang, ngoại trừ phụ thân ra thì không ai có thể sửa chữa được.  

 

Thần Đế của thế giới Thương Mang chỉ có một, chính là… Vô Thượng Thần Đế… chỉ có một người duy nhất…  

 

“Ta lấp chỗ này lại!”  

 

Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, thần long tinh thể phá không gian lao tới, điên cuồng gào thét, thần long tinh thể hóa thành hàng vạn mảnh tinh thể, bay tán loạn, phóng về phía trời cao, sau đó biến mất.  

 

Trông có vẻ chỉ là một thao tác đơn giản nhưng sau khi Tạ Thanh làm xong những việc này, cơ thể của ông ấy dần mờ đi.  

 

“Cha, người không sao chứ?”  

 

“Đương nhiên là có sao rồi!”  

 

Tạ Thanh mắng: “Lão Mục gia, cái tên rùa đen rụt đầu kia, ỷ vào thực lực của mình mạnh, tạo ra cái không gian nào cũng là một chỉnh thể, ta chỉ vá lại một chút thôi mà mảnh vảy rồng này đã hao hết lực lượng!”  

 

Tần Ninh không nói gì.  

 

Khi nãy người còn nói cha con chẳng được tích sự gì mà, bây giờ lại nói ông ấy ỷ thực lực của mình cao là như nào?  

 

Hơn một trăm tiên nhân đều mất mạng, giữa đất trời, tiên khí tinh thuần ngập tràn, chuyển động không ngừng bên trong cấm chế rộng cả vạn dặm.  

 

Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, cấm chế bị phá tan, tiên khí khuếch tán ra ngoài, dần dần dung nhập vào đất trời của Trung Tam Thiên… Bây giờ, Tạ Thanh mới nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, hai người chúng ta nói chuyện tới đây thôi”.  

 

“Vâng”.  

 

Lúc này, cấm chế sắp bị phá vỡ, Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương vọt tới.  

Advertisement
';
Advertisement