Phan Mỹ Nhân lịch sự giới thiệu: "Tại hạ là Phan Mỹ Nhân, Mỹ trong xinh đẹp, Nhân trong nhân nghĩa!"
"Là nhị đệ tử của sư tôn ta".
"Mỹ Nhân huynh khách sáo rồi".
Tần Ninh cười nói.
Mỹ Nhân huynh... Mỹ Nhân huynh... Phan Mỹ Nhân nói với vẻ kỳ lạ: "Thôi ngươi cứ gọi ta là Phan Mỹ Nhân đi...", nghe vậy, Tần Ninh chỉ bật cười, không nói thêm gì nữa.
Dọc đường đi trong Đan Tâm Cốc, ánh mắt nhiều đệ tử qua lại đều hiện lên sự sợ hãi, phẫn nộ khi nhìn thấy nhóm Tần Ninh nhưng đều chỉ biết nuốt cơn tức vào trong.
Sau khi băng qua một mảnh đất sẽ thấy mấy trăm ruộng thuốc lớn bé tại đây.
Trần Nhất Mặc nhìn những ruộng thuốc kia, ngạc nhiên thốt: "Cỏ Thất Tinh, Cửu Nguyên Diệp Liên, cây Mãng Xạ... Đan Tâm Cốc các ngươi đúng là có nhiều loại dược liệu đa dạng thật đấy".
Phan Mỹ Nhân ngạc nhiên nhìn Trần Nhất Mặc.
"Vị huynh đài này cũng là tiên đan sư sao?"
Trần Nhất Mặc nói một cách kiêu ngạo: "Tại hạ là Trần Nhất Mặc, ngũ đệ tử của Tần Ninh, chỉ kế thừa được chút ít thuật luyện đan của sư tôn, ngại quá, ngại quá".
Tần Ninh là một vị tiên đan sư thật à?
Trong lòng Phan Mỹ Nhân vô cùng trầm trồ.
Một thiên tài xuất chúng như thế, với cảnh giới Linh Tiên của Tần Ninh hiện tại thì tối đa hắn chỉ có thể giao tiếp với những người có cấp bậc tầm trung giữa các thế lực đại bá chủ mà thôi.
Thế nhưng Tử Phủ đã bị hắn tiêu diệt.
Điều đó đã giúp Tần Ninh có tư cách ngồi ngang hàng với các Thiên Tiên đứng đầu các thế lực bá chủ.
Không thể ngờ được hắn còn là một vị tiên đan sư! Phan Mỹ Nhân vốn được giao nhiệm vụ dẫn đường, nhưng khi nghe nói Trần Nhất Mặc là một vị tiên đan sư, còn là đệ tử của Tần Ninh, trong lòng hắn ta cũng muốn so tài với Trần Nhất Mặc.
Với tư cách là đan sư, họ nên học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, hơn hết việc này còn là một cách thể hiện thuật luyện đan của mình, sao Trần Nhất Mặc có thể không theo?
Nhưng dần dà, Trần Nhất Mặc cảm thấy có gì đó sai sai.