Cho đến khi... Phan Mỹ Nhân không trả lời được! "Phan sư huynh, đến rồi!"
Một vị đệ tử ở đằng trước lên tiếng.
Bấy giờ Phan Mỹ Nhân mới thoát khỏi bầu không khí ngượng nghịu, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Có thời gian thì ta lại lĩnh giáo thuật luyện đan với Trần huynh nhé!"
"Luôn luôn cung kính chờ đợi!"
Trần Nhất Mặc khẽ mỉm cười.
Đùa gì thế! Thân là đệ tử chân truyền của Tần Ninh về thuật luyện đan, cho dù nơi này là Tiên Giới đi nữa thì thiên phú luyện đan tuyệt thế của Trần Nhất Mặc hắn ta cũng không phải ai cũng sánh bằng được đâu.
Muốn dồn ta vào thế bí để thể hiện uy danh đan tiên của sư tôn ngươi chắc?
Kiếp sau đi! Lúc này, Trần Nhất Mặc đi tới trước mặt Tần Ninh, cười tủm tỉm hỏi: "Sư tôn, con không làm người mất mặt chứ?"
Tần Ninh lườm Trần Nhất Mặc một cái rồi chậm rãi nói: "Lưu Tinh Nguyên Thảo, được đặt theo tên của sao băng, khi có thêm thành phần là loại thảo mộc này sẽ có tác dụng ngừng chảy máu, nhưng cũng có thể gây gãy xương, làm tiên đan cũng được, làm đan độc cũng được...", Trần Nhất Mặc sửng sốt.
Hay thật, sư tôn nghe lén nãy giờ!
"Dù gì Đan Tâm Cốc cũng là thánh địa tiên đan tại Tử Vân Tiên châu, khi nào rảnh rỗi hãy thảo luận, nghiên cứu với những người này, chắc chắn thuật luyện đan của bọn họ có những điểm tinh túy khác".
"Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện khoe khoang sự tài giỏi của mình với người khác, phải có tư tưởng rằng cho dù người khác chỉ có một điểm đáng để ngươi học tập thì ngươi cũng phải ráng mà học hỏi".
"Nếu không thì sao tương lai ngươi trở thành Đan Đế tuyệt thế được?"
Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc gật đầu.
Thế Tần Ninh biết trong lòng vị đệ tử của mình đang rất bất bình.
Các đệ tử của hắn đều có tài năng thiên bẩm ở từng lĩnh vực, Trần Nhất Mặc ở thuật luyện đan, Lý Huyền Đạo ở kiếm thuật, Ôn Hiến Chi ở ngự thú.