Thằng nhãi này tẩu hỏa nhập ma mất rồi! Vào lúc này, Phan Mỹ Nhân đi đầu dẫn mọi người đi tới trước một sơn cốc cao lớn.
Chỉ bằng một ánh nhìn, tất cả mọi người đã bị chấn động bởi hình ảnh trước mặt.
Giờ phút này, đám người Tần Ninh, Khương Thái Vi, Trần Nhất Mặc đồng loạt nhìn thẳng về phía trước.
Yên hà tán thải, nhật nguyệt diêu quang.
Thiên chu lão bách, vạn tiết tu hoàng.
Hàng vạn gốc cây bách già tô điểm trên nền trời xanh thẳm mưa rơi từng hạt, rừng tre mọc san sát nhau hửng khói xanh ngắt bên hồ.
Hai bên sơn cốc mọc đủ thứ hoa sắc màu rực rỡ, cỏ tỏa hương thơm ngát.
Trong sơn cốc thỉnh thoảng có hạc tiên vỗ cánh chao lượn, cũng có chim đại bàng tiên sải cảnh che cả bầu trời.
Các loại tiên cầm bay vút qua, lông vũ ngũ sắc rực rỡ, thậm chí có thể thấy bóng vượn đen, nai trắng, kim sư, voi ngọc chậm rãi đi lại ngoài cửa cốc.
Không ngoa khi nói đây là vùng đất tiên nhận được phúc lành của đất trời! Giờ phút này, Phan Mỹ Nhân lại gần sơn cốc, lấy một chiếc lệnh bài ra giao cho một ông lão đang híp mắt tựa vào một tảng đá xanh.
Nhận lấy lệnh bài, ông lão nhìn đám người Tần Ninh mấy lần rồi từ tốn nói: "Chỉ cho hai người vào".
Phan Mỹ Nhân lùi lại, nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hiện giờ Thiên Kỳ Trì này đã thuộc về ta, ta muốn cho bao nhiêu người vào bấy nhiêu người vào!"
"Nếu cốc chủ Cung Lưu không nói rõ ràng thì ta không ngại làm đâu ra đấy!"
Sắc mặt của Phan Mỹ Nhân trở nên khó coi.
Thành thật mà nói, Thiên Kỳ Trì chính là thánh địa của Đan Tâm Cốc, nếu như nó bị Tần Ninh xài hết thì khác nào tai ương từ trên trời rơi xuống.
"Rốt cuộc cốc chủ Cung Lưu có ý gì vậy?"
Tần Ninh thẳng thừng cất giọng quát: "Ta không rảnh mà ở đây giằng co với các ngươi đâu, hy vọng các ngươi xem lời ta nói là thật!"
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!