“Đi thôi!”
Tần Ninh cười cười, ba bóng người đi thẳng về phía dãy núi kia.
Có Khương Thái Vi dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi vào sâu trong núi.
Trước mắt, dưới chân núi có vết nứt dài vô tận, lan rộng ra bốn phía xung quanh.
Bên trong vết nứt là dòng nham thạch nóng chảy đang sôi trào cuồn cuộn.
Quân Phụng Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền rụt cổ lại, hắn ta nói: “Dù là Kim Tiên đi vào thì cũng sẽ bị tan chảy mất thôi?”
Khương Thái Vi cũng nói: “Lúc trước ta đã từng tới đây rồi, trước đây không giống như thế này”.
“Tinh hoa địa mạch như một con rồng đang ngủ yên, bị ta kích phát nên mới dung nhập vào cơ thể của ta”.
“Ta hấp thu một phần lực lượng của tinh hoa địa mạch nên mới tới được cảnh giới Ngọc Tiên”.
“Sau đó, ta liền rời khỏi nơi đây, lúc đó vẫn chưa có những dòng nham thạch này xuất hiện, chỉ là sau khi tinh hoa địa mạch bị ta dung hợp thì nơi đây xuất hiện vết nứt dài vô tận mà thôi”.
Khương Thái Vi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước không phải như thế này.
Tần Ninh nhíu mi, nhìn xuống phía dưới.
“Đi xuống xem thử là biết ngay thôi”.
Tần Ninh nhìn về phía Quân Phụng Thiên rồi nói: “Phụng Thiên, ngươi đợi ta ở đây, nếu có hiện tượng kỳ lạ gì xảy ra thì phải báo cho ta biết ngay”.
“Vâng”.
Cuối cùng, Khương Thái Vi ngưng tụ ra hào quang ngọc lưu ly quanh thân, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Ninh.
Cơ thể hai người bọn họ dần bị hào quang bao phủ.
Hai bóng người nhảy vào dòng nham thạch, biến mất.
Vẻ mặt Quân Phụng Thiên tỏ rõ sự hâm mộ.
Đây chính là Ngọc Tiên! Ngưng tụ ra tiên thể Lưu Ly Ngọc, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Kim Thể.
Kim Thể của hắn ta cố gắng lắm cũng không thể chống lại nổi sức nóng của nham thạch nóng chảy này.
Lúc này.
Khương Thái Vi dẫn theo Tần Ninh, nhảy vào bên trong dòng nham thạch nóng chảy kia.
Bốn phía đều là nham thạch nóng bỏng da, không nhìn thấy gì cả.
“Đi xuống!”