Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Đều đã lấy rượu ngon nhất ra rồi.

Anh ta cảm thấy khó hiểu quay đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, không rõ hôm nay anh bị làm sao vậy, vừa rồi muốn thu thập nhà họ Hạ, bây giờ lại muốn thu thập Tiêu Dao Quán.

Mạc Lâm Kiêu không coi ai ra gì, vẫn chơi đùa với bộ đồ pha trà như cũ, hoàn toàn không nhìn ông tư Mã ông chủ lớn đứng sau Tiêu Dao Quán.

Phùng Thiên Long nhất định phải đáp lại, cho ông tư Mã chút mặt mũi: "Ai da, ngọn gió nào đưa ông tư của chúng ta tới đây thế, còn tự mình đến Tiêu Dao Quán thị sát sao?"

Ông tư Mã lén nhìn trộm Mạc Lâm Kiêu một cái, bị khí thế uy nghiêm bẩm sinh của cậu Kiêu làm sợ tới mức trái tim đập nhanh hơn, vội vàng dời mắt nhìn Phùng Thiên Long, cười tít mắt nói: "Không phải là nghe nói cậu Kiêu và cậu Long tới đây sao? Có thể gặp được hai vị không dễ dàng, cho dù chỉ còn cục xương già này, tôi cũng cần phải đứng dậy, tới đây gặp mặt hai vị." Phùng Thiên Long cũng lén nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái, thấy anh không có hành động gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn ông tư Mã một cái, anh khẩn trương nói: “Ha ha ha, ông tư khách sáo quá rồi, đây là mang rượu tốt nhất trong hầm rượu của ông tới đây sao?"

Ông tư Mã liếc mắt nhìn Phùng Thiên Long đầy cảm kích, vội vàng cung kính nói: "Bình rượu trắng này nói ra cũng đã hai mươi năm, hương thơm nồng đậm, cậu Long là người trong nghề, mang tới cho cậu nhấm nháp. Còn rượu vang ấy à, là chai rượu mười năm trước tôi đấu giá ở hội đấu giá hoàng gia Pháp, giá không quan trọng, quan trọng là biểu đạt tâm ý của tôi, hi vọng hai vị đừng ghét bỏ."


Phùng Thiên Long nói: "Vậy thì cảm ơn ý tốt của ông tư Mã, tôi thay cậu Kiêu cảm ơn ông nhé! . Truyện Mỹ Thực

Ông tư Mã cuống quýt để đồ xuống, cũng không dám ngồi, bình thường la lối om sòm trong thành phố quen rồi, không quen khuất phục nịnh hót, ông ta mệt đến mức eo mỏi lưng đau, nhưng nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn không tỏ thái độ như hổ rình mồi của Mạc Lâm Kiêu, ông ta lập tức hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta gian nan mở miệng: "Chuyện này chuyện này... Cậu Kiêu, không biết Tiêu Dao Quán chúng tôi khiến cậu không vui chỗ nào, tôi sẽ chỉnh đốn lại, sẽ không hạ thủ lưu tình, mong cậu Kiêu chỉ rõ."

Mạc Lâm Kiêu chậm rãi nâng mí mắt, đôi mắt sáng rực như đuốc, sắc bén như chim ưng, tuy chỉ lạnh nhạt nhìn ông tư Mã một cái, nhưng khiến ông tư Mã sợ tới mức hồn phách phá thành mảnh nhỏ.

Có cảm giác như bị ánh mắt lăng trì!

Chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Hai tay để sát hai bên chân, run rẩy không dùng được.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh hơn, khí áp cũng biến thấp hơn, khiến người ta có cảm giác thở gấp cũng không hít thở được.

Thật sự là lúc này im ắng không một tiếng động, khí thế tản ra đông chết người.

Phùng Thiên Long chỉ có thể vội ho một tiếng, hòa giải: "Anh nói này Lâm Kiêu, ông tư đã tự mình đến đây, cũng rất đủ thành ý với cậu rồi, cậu nói một câu đi."

Ông tư Mã lo sợ bất an nuốt nước bọt mấy cái.

Cuối cùng Mạc Lâm Kiêu mới chậm rãi mở miệng: "Ông không thể hạ thấp cấp bậc của Tiêu Dao Quán được, người nào cũng có thể tới, người nào cũng có thể gọi nước súp nổi tiếng. Nếu tùy tiện như vậy, không bằng đừng mở nữa."

Tuy ông tư Mã vẫn mờ mịt như cũ, nhưng dù sao cũng có một chút phương hướng rồi, ông ta nhanh chóng dùng lực gật đầu: "Cậu Kiều cứ yên tâm đi! Cậu cho tôi một ngày, tôi tuyệt đối sẽ thay đổi Tiêu Dao Quản khiến cậu hài lòng, tuyệt đối đẩy cấp bậc lên cao, không phải người nào cũng có thể tới, nước súp nào cũng có thể gọi. Cậu Kiêu, hôm nay đầu bếp chính lại làm một món ăn mới, nguyên liệu nấu ăn đều là đồ tươi mới, tôi sẽ đến phòng bếp tự mình giám sát cho ngài, cậu và cậu Long đợi nếm thử một chút."

Vừa ra đến trước cửa, ông ta nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Phùng Thiên Long, sau đó cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.

Phùng Thiên Long tìm lý do đi theo ra ngoài, dưới lầu, ông tư Mã sốt ruột đi tới đi lui, nhìn thấy Phùng Thiên Long xuống đến nơi, khẩn trương đi tới, đầu tiên là đưa một bao lì xì thật dày.

Phùng Thiên Long đẩy ra: "Ông tư khách sáo quá rồi, đều là anh em cả."

"Vậy sao, vậy sao! Ơn cứu mạng, suốt đời không quên, sau này cậu Long tới nơi này ăn cơm đều miễn phí! Tôi bất tài, nhưng cởi mở đối với bạn, sau này cậu Long cần tôi giúp gì, cứ việc phân phó, tôi tuyệt đối không chối từ" Ông tư Mã nhét lì xì vào trong túi Phùng Thiên Long, ông ta không hồ đồ, vừa rồi ở trong phòng VIP, nếu Phùng Thiên Long không giúp ông ta nói chuyện, cậu Kiêu tuyệt đối sẽ không nhả ra, có lẽ ngày mai Tiêu Dao Quán sẽ chính thức không tiếp tục kinh doanh rồi.

Ông tư Mã nhỏ giọng hỏi: "Tôi còn có chuyện thỉnh giáo cậu Long."

Phùng Thiên Long: "Ông tư cứ việc nói."

"Vừa rồi trong lời nói của cậu Kiêu, rốt cuộc là chỉ người nào? Tôi ngu dốt, hoàn toàn không rõ lắm!"

Phùng Thiên Long suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: “Tôi đoán có liên quan tới nhà họ Hạ."

Ông tư Mã hít sâu một hơi: “Hai ta đang nói cùng một nhà họ Hạ sao?"

Phùng Thiên Long gật đầu: "Thành phố này nhà họ Hạ có địa vị, chỉ có nhà họ Hạ đó rồi."

Ông tư Mã: “Cậu Kiêu nói nước súp gì đó..." “Ở chỗ ông nước súp nào được xem trọng nhất?"

Ông tư Mã đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Tôi biết rồi! Vừa rồi quản lý báo cáo với tôi, nói sáng sớm ngày hôm nay, đầu bếp chính của chúng tôi được gọi đến nhà cậu Kiêu nấu cơm, chỉ làm một món súp, là nước súp ngọc lan kim phượng vây cá!"

Phùng Thiên Long dùng lực bẻ ngón tay, bộ dạng như hiểu ra: "Bây giờ đã đủ manh mối rồi đúng không, ông tư?"

Ông tư Mã cúi đầu chào Phùng Thiên Long, sau đó gọi giám đốc Lý, ngay cả quản lý cũng được kêu tới, một đám người nhanh chóng rời đi.

Phùng Thiên Long nhìn bóng lưng đám ông tư Mã, lại hơi ngẩng đầu nhìn trên lầu, trái lại nở nụ cười: "Ha ha, có chút thú vị. Lâm Kiêu, đây là đang động lòng rồi hả?"

Đang định đi lên lầu, thuộc hạ dán sát vào, nhỏ giọng báo cáo: "Cậu Long, người phụ nữ cậu bảo điều tra, chúng tôi không điều tra được."

Phùng Thiên Long nhìn thuộc hạ với vẻ không dám tin, nghiêm mặt nói: "Không có khả năng! Một người phụ nữ ăn cơm ở Tiêu Dao Quán, cho dù cậu đến Tiêu Dao Quán điều tra camera, cũng có thể không tra được dấu vết sao?"

Cấp dưới xấu hổ: “Có đi điều tra trước tiên, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Có người ngăn cản chúng tôi điều tra, camera còn bị phá hủy."


Phùng Thiên Long tính tình nóng nảy nghe thấy thế không nhịn được tức giận, xắn tay áo lên, lập tức bày ra bộ dạng như ra chiến trường chiến đấu: "Được lắm, vậy mà có người dám đối nghịch với tôi?"


Thuộc hạ lau mồ hôi lạnh, tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa không chỉ có một thế lực, mà là vài thế lực cùng ngăn cản chúng ta điều tra."


Bỗng nhiên Phùng Thiên Long kinh hãi, suy nghĩ một lát, nói thầm: “Mấy thế lực ngăn cản điều tra... Vậy xem ra người phụ nữ kia cũng có chút bối cảnh. Quả nhiên, thức ăn ngon đều có người nhớ thương. Được rồi, không cần điều tra nữa, người phụ nữ có bộ dạng xinh đẹp như thế, tôi tin tôi sẽ gặp lại nhanh thôi."


Trong bụng tràn ngập nghi ngờ đi lên lầu, thấy Mạc Lâm Kiêu sẽ không nhắc tới chuyện điều tra một người phụ nữ, trái lại rất tò mò truy hồi: "Này, Lâm Kiêu, nghe nói cậu điều đầu bếp chính ở đây qua chỗ cậu, đến nhà cậu nấu súp? Sao thế? Cô gái nhỏ không thể lộ ra ánh sáng nhà cậu, không cho phép người khác uống súp nhà này sao? Người này bị cậu sủng thành yêu phi hại nước hại dân rồi. Không được, sủng phụ nữ phải một vừa hai phải thôi."

Advertisement
';
Advertisement