Mạc Lâm Kiêu nhíu mày chậm rãi chọn đồ ăn, giọng nói lạnh nhạt: “Anh đừng nghe gió đoán mưa, một tình nhân ngủ cùng mà thôi, cô ta có cũng được không có cũng chẳng sao, sẽ không ảnh hưởng tới cảm xúc của em.”
Phùng Thiên Long bĩu môi, vẻ mặt anh tin cậu mới lạ.
"Vậy cậu nói thật cho anh biết, hôm nay cậu tới đây bới móc, nói nước súp gì đó, còn nhằm vào nhà họ Hạ, là vì tư hay là vì công?"
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi nói: "Anh hỏi vô nghĩa làm gì. Có việc tự khiến em để tâm sao?" Mạc Lâm Kiêu không muốn nói chuyện, cho dù là ai cũng không cậy được miệng anh. Phùng Thiên Long cũng từ bỏ cố gắng tìm kiếm bát quái, bắt đầu
chậm rãi nói, nói khoác tối hôm qua anh ta thần thương không ngã thế nào, hò hét trâu bò ra sao, phụ nữ yêu anh ta thế nào thích đến mức chết đi sống lại ra sao, ước gì có thể học phụ nữ lúc cao trào, kêu to thế nàp. Học rất sống động, thỏa mãn cảm giác tồn tại của kẻ dở hơi Phùng Thiên Long.
Anh ta vừa nói vừa khoa chân múa tay biểu diễn, Mạc Lâm Kiêu thì nằm trên sập gỗ lim bên cạnh, nghiêng người thiếu đi hứng thú, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, rủ đôi mắt xuống, tùy ý lật xem máy tính.
Hai người một nóng một tĩnh, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, phân biệt rõ ràng, nhưng ở chung hòa hợp.
Trong mắt Phùng Thiên Long, Mạc Lâm Kiêu là hòa thượng băng sơn chỉ biết công việc. Có làn da đẹp, không gần nữ sắc, trái tim như nước, rất yêu quý da thịt của mình, cả ngày bảo vệ chặt chẽ, giống như e sợ bị phụ nữ làm
bẩn. Hiện giờ đã sáng tạo ra kỳ tích, cho dù là tình nhân hay người yêu, bên cạnh Mạc Lâm Kiêu có phụ nữ, thật sự không dễ dàng. Anh thích sạch sẽ như vậy, kiêu ngạo như vậy, soi mói như vậy, có thể lot vào mắt anh, còn có thể khiến anh ăn mặn, còn không phải là bộ dạng như thiên tiên?
Đối với người tình nhân thần bí này, Phùng Thiên Long tràn ngập tò mò.
Mà Mạc Lâm Kiêu nhìn như đang chú tâm xem tài liệu trên máy tính, thực ra đã sớm thất thần rồi.
Khi Phùng Thiên Long nói chuyện về cô gái tối qua, anh không tự chủ được nhớ tới Lâm Khiết Vy.
Liên tưởng tới buổi tối duy nhất giữa anh và cô.
Anh giống như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới, thăm dò kỳ diệu của cô, mỗi một chỗ đều khiến anh say mê!
Không nên không nên, không thể nghĩ tiếp nữa, còn nghĩ anh sẽ cảm thấy mình sắp điên rồi.
Một người phụ nữ kẻ địch phải tới, trong vô thức đã hấp dẫn lực chú ý
của anh, đây không phải là manh mối tốt. Tuy đêm đó người tập kích anh đều đã chết, nhưng anh có thể đoán . ngôn tình tổng tài
được, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Mạc Lâm Dương.
Mạc Lâm Dương phái Lâm Khiết Vy tới bên cạnh mình, cho dù là vì bí mật anh trúng độc, hay là vì muốn mạng anh, Lâm Khiết Vy đều là một quả bom hẹn giờ.
Mạc Lâm Kiêu quyết định đi tìm Nam Cung Hào muốn một loại thuốc, có thể ức chế anh bị Lâm Khiết Vy hấp dẫn.
Đặt máy tính xuống, khi Mạc Lâm Kiêu quyết định rời đi, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó một bóng người cao thẳng đi vào.
Người tới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ngọc thụ lâm phong, từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, vừa nhìn là biết cậu chủ nổi bật.
"Anh, nghe nói anh cũng ở đây, cho nên em tới chào hỏi, thuận tiện bưng một đĩa trái cây tới. Ồ, anh Thiên Long cũng ở đây à"
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến. Người tới chính là em họ của Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Dương.
Không thể vươn tay đánh người tươi cười, huống chi biểu hiện của Mạc Lâm Dương luôn thành thật, Phùng Thiên Long cười nói: "Lâm Dương đến à chẳng trách Tiêu Dao Quán làm ăn rất tốt, hầu như là nguời có tiến trong thành phố đều đến đây."
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi nhìn Mạc Lâm Dương, không nói gi.
Mạc Lâm Dương giống như không cảm nhận được lạnh nhạt của anh họ, vẫn cười ha ha nói: "Anh, nhìn sắc mặt của anh không tệ đâu, trên mặt xuất hiện hoa đào, có phải có chuyện tốt gì không?"
Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, chỉnh quần áo một lát, lạnh lùng nói: "Hai nguời ngồi đi, tôi đi trước. Nếu Lâm Dương đến đây, vậy cùng anh Thiên Long của cậu uống vài chén đi."
Không để ý tới sắc mặt của Phùng Thiên Long và Mạc Lâm Dương, Mạc Lâm Kiêu đi thằng ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Lâm Dương, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu lập tức u ám.
Câu nói vừa rồi của Mạc Lâm Dương có hàm ý, rõ ràng anh ta đang ám chỉ với Mạc Lâm Kiêu, bên cạnh anh có thêm phụ nữ Mạc Lâm Dương biết.
Mạc Lâm Dương tìm Lâm Khiết Vy tới, vì sao đúng lúc có thể giải độc giúp bàn thân? Chẳng lẽ, Mạc Lâm Dương đã biết chuyện mình trũng độc?
Không có khả năng, chuyện này giấu kín như vậy, chỉ có mấy người biết.
Nếu Mạc Lâm Dương biết rõ, sao anh ta có thể ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, anh ta nên sớm tố giác chuyện anh bị trúng độc, nhân cơ hội này kéo anh rời khỏi tập đoàn Mạc Thiên.
Nhà họ Mạc, quyết không cho phép giao gia tộc hưng thịnh cho một người người thừa kế bị trúng độc, sẽ chết bất cứ lúc nào.
Ông tư Mã nhận được tin, chạy vội tới cửa Tiêu Dao Quán, tự mình tiễn Mạc Lâm Kiêu lên xe rời đi.
Tiêu Dao Quản đột nhiên triển khai sàng lọc, lập danh sách những người gọi món súp kia ngày hôm qua, sau đỏ loại trừ từng người. Tuy Phùng Thiên Long cảm thấy có liên quan tới nhà họ Hạ, nhưng không thể tin hoàn toàn, không thể lấy chuyện này ra mạo hiểm, nhỡ đâu sai rồi thì sao, như vậy Tiêu Dao Quán của ông ta không có cơ hội xoay mình rồi. Cho nên thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một người!
Cùng ngày có tin tức truyền ra, Tiêu Dao Quán sẽ không làm món súp ngọc lan kim phượng vây cá nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Hạ Dịch Sâm dẫn theo mấy bạn học đại học đến Tiêu Dao Quán ăn cơm, không ngờ bị ngăn ở ngoài cửa.
"Thực xin lỗi anh Sâm, phía trên có lệnh, tất cả thẻ VIP lúc trước đều bị xóa bỏ, nhất định phải làm mới lần nữa mới có thể dùng cơm. Số dư thẻ ban đầu, khách sạn sẽ bồi thường gấp bội cho ngài, mong ngài cung cấp số thẻ" Tươi cười trên mặt nhân viên phục vụ hơi cứng ngắc, rõ ràng là xa cách với Hạ Dịch Sâm hơn, khác một trời một vực so với lúc trước đối xử nhiệt tình với anh ta.
Hạ Dịch Sâm hơi bất ngờ: "Vậy bây giờ tôi lại làm một cái thẻ VIP mới không phải xong sao, còn trả tiền cái gì, chuyển sang thẻ mới là được.” “Ha ha ha, thật ngại quá, anh Sâm, thẻ mới tạm thời không làm được, phải đợi đám ông chủ tôi trở về mới có thể làm." Nhân viên phục vụ ngoài cười nhưng trong không cười nói xong, âm thầm nuốt nước bọt.
Không chỉ Hạ Dịch Sâm, tất cả người họ Hạ đều bị Tiêu Dao Quán cho vào sổ đen, sau này đều không chiêu đãi.
Đương nhiên ngoại trừ nhà họ Hạ, ông tư Mã còn chọn ra bảy tám người, nhằm đảm bảo an toàn, đều kéo, vào sổ đen.
Hạ Dịch Sâm không nghĩ nhiều, trên trực giác cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, bị các bạn học thúc giục, nên lái xe đến khách sạn khác.
Ông tư Mã cẩn thận viết một bản báo cáo về các ý kiến xử lý mới nhất, đóng dấu gửi đi cho Trần Kiệt. Đương nhiên vì để việc này thuận lợi, còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà dày cho Trần Kiệt, chỉ cần vị trợ lý này nói vài câu hay trước mặt cậu Kiêu, có lẽ việc này sẽ làm ít công to.
A di đà Phật, cầu xin tất cả thần tiên phù hộ ông ta lần này gặp dữ hóa lành, hy vọng cậu Kiêu hài lòng đối với việc xử lý, Tiêu Dao Quán không đóng của!
Lâm Khiết Vy ở trong bệnh viện với em trai, cô bảo Lưu Minh Khang về nhà nghỉ ngơi một lát, buổi chiều quay lại.
Sau giờ ngọ ánh sáng lười biếng chiếu vào trong phòng bệnh, Lâm Khiết Vy dựa vào ghế dài nhắm mắt lại chợp mắt một lát. Có cô ở đây, Lâm Liên Hoài cũng ngủ rất say.