Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Cái này giống như là gm trong trò chơi, có thể không nhìn quy tắc trò chơi, quét quái vô hạn.

Nếu đem vĩ độ thời gian coi là một loại quy tắc, vậy Từ Phúc chính là người phá hủy loại quy tắc này. Ở trong nhận biết của Lâm Tam Sinh, đã không có từ ngữ nào để hình dung loại hành vi này.

Từ Phúc trừng mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái, nói: “Nào có như người nghĩ, ta nếu là làm như vậy, đã sớm sẽ dẫn phát thời không hỗn loạn, kết quả thế nào ta cũng không biết, ta sẽ cực ít thay đổi lịch sử, cho dù là chi tiết lịch sử cực kỳ nhỏ. Lần này, đã xem như trái với nguyên tắc.”

Lâm Tam Sinh gật gật đầu, nói: “Vậy người tìm được Thái Tuế ngàn năm này chưa?”

“Ta còn chưa đi, ta muốn đến trước, đúc một cái pháp đàn cho Đông Hoàng Chung, trước bảo dưỡng thần thức cửu vĩ hồ, đợi ta lấy được Thái Tuế, lại đến dùng làm thân thể cho cô ta.”


“Được, cần làm như thế nào, ta phối hợp ngươi!” Lâm Tam Sinh mừng rỡ như điên, hắn tin tưởng, Từ Phúc đã nguyện ý bỏ sức vì hồi sinh Tiểu Cửu, như vậy nhất định có hy vọng thành công.

Tiểu Cửu phải sống lại!

Không vì cái gì khác, nếu Tiểu Cửu không thể sống lại, hắn tin tưởng Diệp Thiếu Dương cũng

không sống nổi. Hắn biết tầm quan trọng của Tiểu Cửu ở trong sinh mệnh Diệp Thiếu Dương. Từ Phúc mang theo hắn đi vào sâu trong rừng trúc.

Sáng sớm, Diệp Thiếu Dương đang ngủ say bị Mao Tiểu Phương gõ cửa đánh thức, đưa chút điểm tâm mua từ bên dưới tới, bánh quẩy sữa đậu nành, thức ăn truyền thống nhất, thời đại này cũng sớm đã có.

Hai người cùng nhau ăn xong điểm tâm, Mao Tiểu Phương nói cho hắn, mình lúc trước đi xuống mua cơm, đã hỏi thăm ông chủ khách sạn một phen, nói là thung lũng kia tên là Khe Cóc, quả thật có ma quỷ quấy phá, nơi đó không ai dám đi.

“Khe Cóc, sao lại có cái tên kỳ quái như vậy?” Diệp Thiếu Dương rất tò mò.

“Tôi cũng tò mò, ông chủ nói bởi vì trong khe núi đó trước kia nhiều cóc, dân bản xứ tùy tiện đặt cái tên này. Bọn họ không biết chuyện bách quỷ dạ hành, người thường cũng không nhìn thấy nhiều quý như vậy, nhưng nơi đó quả thật có ma quỷ quấy phá, trước kia từng chết không ít người ở bên trong, hiện tại đã hoàn toàn không ai dám đi nữa.”

Sau khi ăn xong hai người cùng nhau ra ngoài, tiếp tục tìm người hỏi thăm, biết được chuyện về Khe Cóc có ma quỷ quấy phá đã có rất nhiều năm, ai cũng nói không rõ là bắt đầu từ khi nào. Hai người hỏi hồi lâu, về chuyện này chưa hỏi được manh mối gì, nhưng lại nghe được một manh mối trên một ngọn núi ở hướng bắc Khe Cóc đi không đến vài dặm đường, có một sơn thần miếu, dân bản xứ cũng không biết bên trong cung phụng là thần gì, dù sao bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng dùng cung phụng, nghe nói phi thường linh nghiệm, phù hộ vùng này mưa thuận gió hoà.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức cảm thấy có vấn đề: ở nơi cách Khe Cóc không đủ mấy dặm, có một sơn thần miếu như vậy, nói giữa hai bên không có bất cứ quan hệ nào, rất khó làm cho người ta tin tưởng.

Hai người cùng bàn bạc, quyết định đi xem ngôi miếu này trước. Bởi vì núi cao đường xa, hai người đều đem siêu mình mang theo bên người đựng đầy nước, sau đó đem hành lý khác đặt ở khách điếm, cùng nhau xuất phát, tìm kiếm ngôi miếu đó.

Trở lại phụ cận Khe Cóc, hai người dựa theo phương hướng Mao Tiểu Phương hỏi ra trực tiếp đi qua, ở trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ phát hiện tòa sơn thần miếu này.

Nơi này thật ra rất dễ tìm. Ở chân ngọn núi hoang này được người ta xây ra một con đường phiến đá, đi thông mãi tới đỉnh núi. Hơn nữa hai người từng cố ý quan sát, chính giữa con đường phiến đá rất bóng loáng, nhìn qua là thường xuyên có người đi.

Nơi đây hoang sơn dã lĩnh, cũng không có khả năng có du khách gì vân vân, khả năng duy nhất chính là, nơi này thường xuyên có người lên núi.

Bình thường loại miếu nhỏ giữa sơn dã này, tám chín phần mười đều hoang phế, miếu có thể có nhiều hương khói như vậy, nói rõ nhất định là có chỗ không tầm thường, nói như vậy chính là rất linh nghiệm.

Hai người lên đến đỉnh núi, tìm được sơn thần miếu này. Có một cái sân rất lớn, bên trong là một căn phòng nhỏ đỉnh nhọn, đó là chủ thể của sảnh miếu. Bản thân miếu nhỏ cũng không lớn, tạo hình cũng rất mộc mạc. Ở một bền của sân, còn có hai gian phòng ốc, lúc hai người bọn Diệp Thiếu Dương đi qua, có một lão hán trong một gian phòng đi ra, đánh giá cao thấp bọn họ một cái, nói: “Hai vị là người nơi khác tới, vì sao tới đây?”

Hai người vốn cho rằng chỉ là một miếu nhỏ hoang vu, lại nói nơi đây hoang sơn dã lĩnh, không ngờ thế mà trong miếu còn có người ở. Mao Tiểu Phương vội vàng chắp tay nói: “Chúng tôi là người qua đường tới từ nơi khác, nghe nói nơi này có một sơn thần miếu, rất linh nghiệm, muốn tới thăm viếng một phen.”

Nói xong lấy ra một đồng bạc cho hắn.

Vì lần hành tẩu này, hai người đều không mặc đạo bào, hơn nữa đổi thành trang phục giống với người thường. Lão hán này cũng không nổi lòng nghi ngờ, bảo bọn họ vào nhà dâng hương.

“Đại gia, tôi nghe nói miếu này hương khói vượng, bình thường thường xuyên có người đến dâng hương?

“Bình thường.không nhiều, mùng một mười lăm, bà con mười dặm chung quanh đều sẽ tới nơi này dâng hương tế bái, đó, bởi vì hương khói tốt, trên trấn mới phái lão hán tôi ở đây làm ông từ.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền cười nói: “Xem lão nhân gia phi tăng phi đạo, sao có thể lên làm ông từ?”

Lão hán thấy bọn họ cho nhiều tiền, liền nói sơ qua cho bọn họ lịch sử của ngôi miếu này, ngôi miếu này là mấy chục năm trước trên trần bỏ tiền xây, khi đó còn là Đại Thanh triều, nói tới vùng này trước kia có ma quỷ quấy phá, phàm là đến vùng này lên núi hái thuốc, săn thú vân vân, chỉ cần đi đến vùng này, rất dễ dàng bị người ta câu hồn, dân bản xứ cũng không có cách nào.

Sau một đạo sĩ đi ngang qua nơi này, ở trong thung lũng ma quỷ quấy phá dạo qua một vòng, sau khi trở về nói cho bà con, nói có thể ở trên đỉnh núi này lập miếu, cung phụng sơn thần, là có thể trấn áp quỷ trong núi, còn có thể cam đoan mưa thuận gió hoà, lúc ấy mọi người nghèo, cũng không để trong lòng, nhưng đêm hôm đó, trên trấn có nhiều người mơ thấy son thần nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ nghe lời lão đạo sĩ nói, ở nơi này lập miếu cung phụng mình, có thể bảo vệ một phương thái bình.


Đoàn người cùng bàn bạc, đều mơ như vậy, cái đó tự nhiên không có khả năng là trùng hợp, xuất phát từ kính sợ đối với son thần, bọn họ vội vàng tìm tới lão đạo sĩ còn chưa đi, bảo hắn dẫn đầu giúp bọn họ lập miếu…


Sơn thần miếu này, chính là do đó lập lên, kết quả năm đó liền được mùa, người trên trấn đều nói là sơn thần phù hộ, hơn nữa từ sau khi xây sơn thần miếu này, Khe Cóc cũng chưa từng nghe nói chuyện có người bị quỷ quấn chết nữa, đây tự nhiên cũng là kết quả son thần trấn thủ, bởi vậy bà con bắt đầu hết lòng tin theo son thần, thành tâm cung phụng.


Bao nhiêu năm rồi, mặc kệ bên ngoài thế nào, bảy tám thôn một khu vùng núi này, trước sau coi như mưa thuận gió hoà, thu hoạch trước sau cũng không tệ, bởi vậy truyền thống tế bái sơn thần của địa phương lưu truyền mãi tới nay… Bởi vì hương khói tốt, hơn nữa trong miếu có một số việc cần người tiếp đón, cho nên trên trấn chuyên môn mời người thường trú ở trong miếu, làm ông từ, mua hương nên nguyên bảo và phụ trách vệ sinh nơi này vân vân.


Lưu lão hán nói chuyện này, tự xưng mình chưa lập gia đình, chưa có con cái, mười mấy năm trước lên núi, liền luôn luôn ở đây, trên trần cho phép hắn từ trong tiền nhang đèn lấy một bộ phận dùng cho bản thân sử dụng hằng ngày.

Advertisement
';
Advertisement