Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Nghe xong Trần lão hán giới thiệu, hai người bọn Diệp Thiếu Dương lĩnh hương nến, tới sảnh miếu tế bái.

Lúc từ phòng ngủ của Trần lão hán đi ra, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua bên cạnh còn có một gian phòng, cửa phòng đóng, Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu cũng chưa để ý, tưởng là kiểu như kho hàng, lúc từ bên cạnh đi qua, nghe thấy bên trong có tiếng người bước chân, không khỏi hỏi Trân lão hán: “Trong gian phòng đó còn có người?

“A, các ngươi đừng để ý, dâng hương đi đi.” Trần lão hán thúc giục bọn họ đi mau.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, trong ánh mắt Trần lão hán này hiện lên một tia mất tự nhiên, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi vào sảnh miếu.

Trong sảnh miếu chỉ có một bức tượng thần, là bộ dáng một phàm nhân, mặc áo bào lục, tay cầm một cây xiên thép, dáng người béo lùn, mồm rộng mắt to, hai tròng mắt như là muốn lồi ra ngoài.


Ở trên bài vị trước tượng thần viết bốn chữ “Linh Cảm Đại Vương”, Mao Tiểu Phương và Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền nhíu mày, làm bọn họ cảm thấy tò mò cũng không riêng gì tên vị thần này, mà là có linh bài khắc tên thần, linh bài này đã rất cũ, nhìn qua đã sắp mục rồi, nhưng ở đoạn trên của linh bài có mấy hoa văn màu vàng, nhìn qua như là trang trí, nhưng Diệp Thiếu Dương cùng Mao Tiểu Phương vừa thấy liền biết, đây là một loại phù văn đạo môn, gọi là Sắc Phong Phù.

Loại linh phù này, ở trong một ít miếu nhỏ đều có thể nhìn thấy, truy tới khởi nguyên mà nói, có liên quan với hệ thống thần tiên:

Mặc kệ là thần đạo giáo hay Phật giáo, thần cũng chia làm mấy cấp, Phật giáo có phật, Bồ Tát, tôn giả, La Hán… Chư thiên thần phật, hệ thống đạo môn cũng rất khổng lồ, có thuyết tam thanh tứ ngự ngũ lão lục ti thất nguyên bát cực cửu diệu thập đô, đủ loại như thế, đều là cái gọi là chính thần, nhân loại tuy không thể biết xác thực tồn tại những vị thần này, nhưng ở trong điển tịch tôn

giáo ghi lại, những vị này đều là có tên họ xác thực. Đây là thần bậc thứ nhất, còn có một số vị thần, là loại con người sau khi chết thụ phong, trong đó nổi tiếng nhất chính là Quan nhị gia, ở đạo phật hai nhà đều đã phong thần, còn có không thánh nhân, môn thần nhị tướng… Những người này cũng đều là chính thần, hơn nữa đại bộ phận đều là tồn tại chân thật, trừ đi luân hồi, có một bộ phận đều ở lại âm ty.

Còn có một loại thần, chính là Tà Thần.

Cái gọi là Tà Thần, ở thời cổ đại bộ phận đều là một số tướng quân hoặc là thổ phỉ vân vân, tóm lại giết người nhiều, cuối cùng bản thân cũng chết oan chết uống, người như vậy lệ khí sâu nặng, có rất nhiều kẻ chiếm cứ ở nhân gian gây sự, bình thường có kẻ pháp sư không đối phó được, sẽ bảo dân chúng địa phương lập miếu cung phụng, chậm rãi hóa giải lệ khí của hắn, dần dần trở thành thủ hộ thần trấn thủ một phương, cũng chính là nguồn gốc sơn thần, thổ địa, Hà Bá, hải thần các vị thần này.

Quỷ hồn như vậy nếu muốn phong thần, phải trải qua tông sư giới pháp thuật có đủ uy vọng dâng biểu sắc phong, sau khi âm ty đồng ý, sẽ treo huyền danh, lập bài vị, trở thành thần linh được chính phủ tán thành.

Mặc kệ là giới pháp thuật hay âm ty, bình thường gặp được kẻ không phải đặc biệt hung tàn, giết người không nhiều, muốn thành thần hơn nữa có thực lực nhất định, đều sẽ ngầm đồng ý phong thần, nói trắng ra chính là chiêu an, làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, dù sao rất nhiều lệ quỷ đại yêu không thể thảo phạt, cho dù giới pháp thuật cùng lên miễn cưỡng có thể tiêu diệt, cũng sẽ tổn thất thảm trọng không bằng phong thần, để họ bảo hộ một phương, ngược lại trở thành một phần tử của âm ty.

Cho nên phong thần loại truyền thống này, từ thượng cổ truyền lưu mãi đến bây giờ.

Nghe nói năm đó một trận chiến phong thần, hai giáo cùng ký Phong Thần bảng, ngay cả Trụ Vương như vậy cũng phong thần, chính là vì giảm bớt phiền toái cho bản thân. Nhưng khi đó nhân tộc hưng vong, âm ty thực lực có hạn, về sau âm ty không ngừng hấp thu pháp sư, người tài các thời đại, thực lực cuối cùng là từng bước tăng mạnh, về sau loại sự tình này đã liền ít hơn, nhưng cũng không phải không có.

Loại thần này, tuy không phải chính thần, nhưng cũng là chính phủ âm ty tán thành, ở nhân gian có quyền lực nhất định, nói như vậy, ở sau khi phong thần, sẽ phù hộ một vùng, cũng sẽ không làm chuyện tà tu hại người nữa.

Loại tiểu thần mang tính địa phương này, bởi vì là pháp sư dâng biểu sắc phong, cho nên ở trên linh bài sẽ có ký hiệu của đạo gia hoặc là phật gia, đại biểu thân phận địa vị của mình, có khác biệt với ác quỷ lệ yếu lượn lờ ở nhân gian.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương khom người dâng hương, nhưng không quy, Trần lão hán mắt thấy, có chút khó chịu, nói: “Nhìn thấy Linh Cảm Đại Vương, các cậu sao không quy bái.”

“Đầu gối tôi có vết thương tích, quỳ không nổi.” Diệp Thiếu Dương tìm cái cớ, trong lòng cười lạnh, thần vớ vẩn gì đây, cho dù là âm ty sắc phong, mình một đời thiên sư, bài vị Linh Tiên, thần vớ vẩn này có tư cách khiến mình quỳ?

“Tôi đi vệ sinh một chút, làm phiền hỏi thăm một phen…” Mao Tiểu Phương chắp tay.

“Ra cửa quẹo phải, phía dưới tường sân có nhà xí.” Trần lão hán có chút không kiên nhẫn phất phất tay.

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước tượng thần, cẩn thận đánh giá bức tượng thần này, tượng thần là làm từ thạch cao, đương nhiên là vật chất, nhưng Diệp Thiếu Dương có thể cảm giác được hai mắt tượng thần nhìn quét ở cao thấp thân thể mình. Hắn tin tưởng, đây không phải ảo giác của mình.

Tuy mình và Mao Tiểu Phương đã đem pháp khí trên người dùng linh phù che lại, không có linh lực tiết ra, cho rằng cũng là người thường, nhưng tất cả cái này không thể giấu được ánh mắt của thần.

Chờ sau khi Mao Tiểu Phương trở về, hai người bọn Diệp Thiếu Dương từ biệt Trần lão hán, vòng vo ở đỉnh núi, phía sau sơn thần miếu này, nhìn bao quát xuống, vừa vặn chính là Khe Cóc.

Từ góc độ này nhìn qua, mấy dòng suối nhỏ phía trước thung lũng, bị ngọn núi này ngăn trở, đi đường vòng.

“Đã hiểu chưa?” Diệp Thiếu Dương nhìn Mao Tiểu Phương một cái, hỏi.

Mao Tiểu Phương quan sát thung lũng, gật gật đầu. “Đây là.”

Diệp Thiếu Dương làm cái động tác tay chớ có lên tiếng, sau đó bảo hắn xuống núi.

Đến chân núi, hai người cũng chưa lập tức rời khỏi, mà là tìm một khối đá bị thân núi che chắn, ở đây đón gió hóng mát, đồng thời thảo luận về “Linh Cảm Đại Vương” này.

Diệp Thiếu Dương lúc ban đầu liếc một cái nhìn thấy bốn chữ này, liền nghĩ tới Tây Du Ký, yêu quái tập đầu tiên trong Tây Du Ký bản kéo dài, yêu quái cá chép muốn ăn trẻ con đó, tự xưng Linh Cảm Đại Vương.

Nhưng ở giới pháp thuật, Linh Cảm Đại Vương bốn chữ này, chỉ không đơn giản là ngư tinh, mà là tất cả yêu quái thủy sinh.

“Son thần này đã gọi là Linh Cảm Đại Vương, vậy cũng tiết lộ chân thân hắn, nhất định là tinh quái nào đó đến từ trong nước!” Mao Tiểu Phương phán đoán.


Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái gì Linh Cảm Đại Vương, chính là tên Ngũ Thông Thần”


“Ngũ Thông Thần!” Mao Tiểu Phương kinh ngạc, chợt vỗ ót, nói, “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới, Ngũ Thông Thần… Đúng, quá nửa là Ngũ Thông Thần.”


Cái gọi là Ngũ Thông Thần, là năm loại sinh vật dưới nước thành tinh: cá chuối, cá chép, ba ba ( vương bát), cóc, trai ngọc.


Trong thuỷ tộc, có thể tự mình tu luyện thành tinh, chính là năm loại sinh linh này, các loại cá nhỏ tôm tép, nếu không có kỳ ngộ điểm hóa, vĩnh viễn không thành tinh được.

Advertisement
';
Advertisement