๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vút!"

Bên cạnh Trần Thực vang lên tiếng xé gió bén nhọn, là Hắc Oa lao vụt qua. Trần Thực còn chưa kịp nhìn rõ, liền lại nghe một tiếng "vút", Hắc Oa xông vào thôn trang, chạy vòng quanh Hoàng Pha thôn hết vòng này đến vòng khác, kinh động đến gà bay chó sủa.

Chớp mắt sau, con chó xông ra khỏi Hoàng Pha thôn, lao vào rừng núi, chẳng bao lâu sau chim chóc trong núi bay lên tán loạn, tứ tán khắp nơi, từng gốc cây cũng bị cuồng phong thổi đến lay động.

Trần Thực lo nó gặp nguy hiểm, vội vàng đuổi theo, nhưng dù thế nào cũng không sao đuổi kịp Hắc Oa.

"Quả nhiên bốn chân chạy nhanh hơn hai chân!"

Trần Thực vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cuồng phong ập vào mặt, đợi cuồng phong tan đi chỉ thấy Hắc Oa đã xuất hiện trước mặt mình, thè lưỡi, hưng phấn nhìn hắn, vẫy đuôi điên cuồng.

Trần Thực còn chưa kịp hiểu rõ dụng ý của nó, đột nhiên Hắc Oa lại "vút" một tiếng biến mất, cuồng phong lập tức ập đến, Hắc Oa lại xuất hiện trước mặt Trần Thực, trong miệng ngậm con dao dùng để lấy máu chó mực, sau đó lại "vút" một tiếng biến mất, đợi đến khi xuất hiện lần nữa, trong miệng nó ngậm nghiên mực.

Chỉ trong thời gian ngắn, đã qua lại mấy lần, Hắc Oa ngậm tất cả những vật Trần Thực dùng để vẽ bùa đưa đến.

Trần Thực hiểu ý, khó xử nói: "Hắc Oa, ngươi vừa mới bị lấy máu, hơn nữa sáng nay gia gia vẽ bùa cũng đã lấy một lần. Một ngày lấy quá nhiều máu, thân thể ngươi không chịu nổi..."

"Gâu gâu!"

Hắc Oa hưng phấn kêu la, vây quanh hắn nhảy tới nhảy lui, thúc giục Trần Thực vẽ thêm nhiều Giáp Mã phù. Lực lượng Giáp Mã phù trên chân nó, đã hao tổn quá nửa, hiệu quả không bằng lúc trước.

Trần Thực đành phải làm theo ý nó, lấy máu chó mực, mài chu sa, lại vẽ rất nhiều tấm Giáp Mã phù.

Hắc Oa chạy như điên, chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt hắn. Một lát sau, chỉ nghe tiếng gió rít "vù vù" từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, cuồng phong ập đến, Hắc Oa vui vẻ chạy qua như bão táp.

Chạy như điên không biết bao lâu, cuối cùng Hắc Oa cũng mệt mỏi, tuy rất mệt nhưng tinh thần lại phấn chấn.



Trần Thực thu hồi Giáp Mã phù còn lại, đột nhiên nảy ra một ý hay.

Không lâu sau, hắn đến Hoàng Dương thôn, đi thăm người bằng hữu duy nhất còn sống của mình, Lưu Phú Quý.

Lưu Phú Quý đã hồi phục rất nhiều, chỉ có điều không biết vì sao lần này Lưu Phú Quý lại rất cung kính với hắn, thậm chí có phần sợ hãi, không còn cảm giác thoải mái như trước.

Trần Thực thất vọng, ủ rũ rời đi.

"Phú Quý sợ ta, không còn là bằng hữu của ta nữa. Hắn còn định quỳ xuống dập đầu với ta, ánh mắt hoảng sợ của hắn giống như những đứa trẻ khác."

Cương Tử thôn.

Sa bà bà là thần bà nổi danh trong vùng, nông thôn xung quanh ai ai cũng biết, mẹ nuôi có thể che chở dân làng, nhưng Sa bà bà lại có thể triệu hồi vong hồn.

Nếu như nhớ nhung người đã khuất có thể đến tìm Sa bà bà, cầu xin bà ta triệu hồi hồn phách cố nhân từ âm phủ.

Cũng có người già trong nhà chết bất đắc kỳ tử, không kịp dặn dò tiền bạc cất giấu ở đâu, người nhà cũng sẽ tìm đến xin Sa bà bà triệu hồi hồn phách người đã khuất.

Còn có những kẻ muốn trả thù, giết người rồi vẫn chưa nguôi lòng hận, đến cầu xin Sa bà bà triệu hồi hồn phách kẻ thù đến, quất roi, dìm nước, thiêu sống, để thỏa mối hận trong lòng.

Hôm nay Sa bà bà đang làm phép chiêu hồn cho một phụ nhân, người phụ nữ này chồng đã mất, triệu hồi vong hồn trượng phu, hỏi về việc tái giá, muốn bán gia sản, mang theo con cái đến một thôn khác, bàn bạc với vong phu về việc đổi họ cho con.

Đương nhiên, chỉ là hỏi thăm một chút, cho dù vong phu phản đối cũng chẳng làm gì được.

Lúc này, đột nhiên trong căn phòng tối om có một tia sáng xuyên qua, quấy nhiễu vong hồn của người chồng quá cố, doạ cho tên tử quỷ kia kêu lên.

Sa bà bà nhìn lại, trong khe cửa thò ra một cái đầu nhỏ, chính là Trần Thực.

Trần Thực nhìn thấy Sa bà bà, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Trong lòng Sa bà bà khẽ giật mình, vội vàng đuổi người phụ nữ muốn tái giá đi, nói: "Tiểu Thập, sao ngươi lại tới đây? Gia gia của ngươi đâu rồi?"



Trong lòng bà ta bất an lo lắng, một mình đối mặt với Trần Thực, bà ta lại có phần sợ hãi.

Trần Thực tay xách theo một cái giỏ, trong giỏ đựng một ít trứng vịt màu xanh, phía dưới trứng vịt là hoa quả đào mận, cười nói: "Gia gia của ta đang ở nhà, ta đến biếu bà bà một ít đặc sản của thôn chúng ta."

Sa bà bà kinh ngạc vô cùng, vội vàng tiếp nhận, nói: "Gia gia của ngươi tự tay trồng mấy thứ này ư? Thật là làm phiền lão nhân gia rồi."

"Không phải gia gia trồng đâu ạ, là hàng xóm tốt bụng tặng đấy."

Trần Thực ăn nói rất ngọt ngào, lau một quả mận đưa qua, cười nói: "Bà bà nếm thử xem, chua ngọt đó!"

Bất giác, nỗi sợ của Sa bà bà đối với hắn đã vơi đi vài phần, cười nói: "Trần Dần là một lão già thô lỗ chẳng biết nói lời hay ho gì, sao lại có đứa cháu trai biết ăn nói làm việc như ngươi cơ chứ? Đúng là ngọt xớt!"

Bà ta cắn một miếng mận, chỉ cảm thấy vào miệng không hề có chút vị chua nào, đương nhiên quả mận vẫn còn chua, chỉ là trong lòng ngọt ngào.

Nhưng bà ta vẫn còn hơi sợ Trần Thực, thúc giục Trần Thực nhanh chóng về nhà kẻo trời tối.

Trần Thực cười nói: "Bà bà đừng lo lắng, trên chân ta có buộc Giáp Mã phù, tốc độ rất nhanh, một lát là có thể chạy về nhà. Bà bà, vại của người hết nước rồi, ta đi gánh nước giúp người." Nói xong, xách theo thùng nước đi đến bên giếng nước của thôn.

Một lát sau, Trần Thực đã gánh đầy nước vào vại trong nhà Sa bà bà, lại giúp bà ta quét nhà, rửa nồi, giặt quần áo, phơi quần áo, hết sức ân cần.

Sa bà bà vội vàng gọi hắn lại: "Không có chuyện gì mà ân cần, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm. Nói đi, ngươi đến đây là có chuyện gì?"

Trần Thực lau nước trên tay vào mông, cười nói: "Gia gia nói, Sa bà bà là người thương yêu ta nhất, khi ta còn nhỏ người từng bế ta, lúc ta bị thương, người còn nghĩ trăm phương ngàn kế chiêu hồn cho ta. Lần này lại là người cứu ta, tất nhiên ta phải ân cần một chút."

Sa bà bà cười lạnh nói: "Trần Dần đã trả tiền công rồi nên ta mới cứu ngươi, mua bán công bằng, không cần ngươi phải xum xoe. Ta làm việc không bao giờ nói đến ân tình, chỉ nói đến mua bán. Nói đi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"

Trần Thực thấy thế, đành phải nói rõ ý đồ đến đây: "Bà bà, gần Càn Dương sơn của chúng ta có ngôi miếu hoang đổ nát nào không? Là loại đột nhiên xuất hiện từ đâu không biết, bị bỏ hoang, cũng không có ai đến cúng bái. Càng cổ xưa càng tốt ạ!"

Sa bà bà trong lòng khẽ động, hỏi: "Ngươi tìm loại địa điểm đó làm gì?"
Advertisement
';
Advertisement