๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Thực chần chờ một chút rồi thuật lại chi tiết: "Gần đây, phụ cận thôn chúng ta bỗng xuất hiện một ngọn núi hoang. Trên núi có một ngôi miếu, lúc ở trong miếu tốc độ tu luyện của ta rất nhanh. Chỉ có điều ngôi miếu ấy bị một khối thiên thạch rơi xuống phá hủy nên ta mới tính tìm một nơi khác."

"Tu luyện trong miếu cổ ?"

Sa bà bà kinh ngạc, nhìn Trần Thực thật kỹ rồi nhắc nhở: "Tiểu Thập, ngươi đã không còn Thần Thai nữa. Ngươi có biết không có Thần Thai có nghĩa là gì không?"

Trần Thực cười nói: "Ta biết. Bà bà, ta muốn tìm một nơi như vậy, để tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn, ta có thể một lần nữa tham gia thi huyện, một lần nữa tu thành Thần Thai. Ta muốn đi thi cử nhân..."

Sa bà bà ngắt lời: "Không có Thần Thai, nghĩa là ngươi vĩnh viễn không thể tu luyện ra chân khí, nghĩa là ngươi sẽ trở thành một phế nhân!"

Nụ cười trên mặt Trần Thực cứng lại, lời nói có phần lắp bắp: "Ta, ta thi đậu cử nhân, có thể kiếm được một chức quan tốt, gia gia tuổi đã cao, không cần phải vất vả nữa. Ta..."

"Ngươi không thể nào tu thành Thần Thai lần nữa!"

Sa bà bà nghiêm mặt, lần nữa cắt ngang lời Trần Thực: "Thần Thai là do Thiên Ngoại Chân Thần ban tặng, không phải tu luyện mà có. Chân Thần ban phúc, mỗi người chỉ có một lần duy nhất trong đời, không thể nào có lần thứ hai! Tiểu Thập, đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

Sắc mặt Trần Thực trắng bệch, thân thể lảo đảo như sắp ngã, hắn cố gắng tranh luận: "Bà bà, ta nhất định sẽ tu thành Thần Thai một lần nữa! Ta sẽ tu thành Thần Thai, Chân Thần trên trời nhìn thấy ta nỗ lực như vậy, nhất định sẽ ban phúc cho ta..."

Sa bà bà lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tuyệt đối không thể, ngươi hãy từ bỏ ảo tưởng đó đi. Tiểu Thập, kiếp này làm một người bình thường cũng tốt, về nhà đi."

Trần Thực vô cùng thất vọng, cúi đầu bước ra ngoài.

Sa bà bà lắc đầu: "Đứa bé ngốc này, vẫn còn tin rằng mình có thể tu luyện lại Thần Thai..."

Bà thở dài, Trần Thực từng khiến thiên hạ trầm trồ, đáng tiếc Thần Thai của hắn đã bị kẻ khác cướp mất.

Trần Thực bây giờ chỉ là một phế nhân không thể tu luyện mà thôi.

Một lúc sau, Sa bà bà bước ra khỏi sân, bỗng sững người.



Chỉ thấy Trần Thực ngồi trên bậc đá ngoài cửa nhà bà, chưa hề trở về.

"Tiểu Thập, sao ngươi vẫn chưa về?" Sa bà bà hỏi.

"Bà bà, ta muốn mau chóng trưởng thành, không muốn để gia gia phải lo lắng cho ta nữa."

Trần Thực cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, "Ta không muốn gia gia tuổi cao như vậy mà vẫn phải vất vả khắp nơi, không muốn vì ta mà ông ấy trở nên như bây giờ. Ta chỉ mong bản thân có chút bản lĩnh, có thể chăm sóc tốt cho gia gia, ta không muốn gia gia tuổi già như thế này vẫn phải nhọc nhằn, ta muốn gia gia được an hưởng..."

Nghe vậy, Sa bà bà không khỏi động lòng: "Ngươi muốn biết nơi đó cũng được, nhưng phải giúp ta một việc."

Trần Thực bỗng chấn động tinh thần, vội vàng lau nước mắt, cười nói: "Bà bà cứ nói!"

Sa bà bà cười nói: "Trước kia lão thân từng đánh mất một món đồ ở Vong Xuyên hà. Bảo vật này vô cùng quan trọng với ta, bao năm qua ta ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Ngươi giúp ta xuống Vong Xuyên hà tìm nó, ta sẽ cho ngươi biết ngôi miếu kia ở đâu."

Trần Thực có phần do dự.

Sa bà bà cười lạnh: "Ngươi sợ? Sợ thì hãy trở về, an phận làm một người bình thường đi!"

Trần Thực cắn răng, ngẩng đầu lên: "Ta đồng ý!"

Hắn ưỡn thẳng cổ, để lộ chỗ hiểm yếu nhất: "Bà bà cứ giết ta đi, hồn phách ta sẽ xuống Vong Xuyên hà lấy đồ cho bà! Bà ra tay nhanh một chút, ta sợ đau."

Sa bà bà vừa tức vừa buồn cười, trong lòng lại có phần cảm động.

"Ta còn tưởng hắn sợ hãi, không ngờ hắn do dự là vì nghĩ rằng phải chết mới có thể xuống Vong Xuyên hà. Sinh tử là chuyện hệ trọng, hắn có thể vì tu luyện Thần Thai mà cam nguyện chịu chết, đạo tâm kiên định như vậy thật hiếm thấy. Nói không chừng, tương lai hắn thật sự có thể đạt được thành tựu lớn."

Nghĩ vậy, Sa bà bà cười nói: "Xuống Vong Xuyên hà đâu cần phải chết? Nếu phải chết mới xuống được Vong Xuyên hà, chẳng phải là làm mất uy danh của ta sao? Yên tâm, ngươi không cần phải chết."

Trần Thực vừa mừng vừa sợ.

Vừa rồi hắn đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới quyết định liều chết xuống Vong Xuyên hà, không ngờ lại có thể sống sót mà đi vào Vong Xuyên!



Sa bà bà vào nhà, lấy ra một sợi xích sắt nặng hơn ba mươi cân, trói vào người Trần Thực.

Khoảng thời gian này thân thể Trần Thực ngày càng cường tráng, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều nên cũng không cảm thấy nặng nề.

"Muốn xuống Vong Xuyên hà không phải chuyện dễ. Đó là dòng sông vong linh của cõi âm, sau khi con người chết đi, âm sai sẽ đến dương gian, bắt những hồn ma lưu luyến dương thế, đưa họ xuống thuyền, vượt qua Vong Xuyên hà để tiến vào cõi âm."

Sa bà bà lại lấy ra một cuộn dây thừng dài chừng mười trượng, vô cùng chắc chắn. Đầu dây thừng còn lại được buộc một chiếc móc câu rất lớn, mũi nhọn sắc bén, giống như một chiếc lưỡi câu, ước chừng nặng hơn mười cân.

Trần Thực từng đi câu cá, từng thấy đủ loại lưỡi câu lớn nhỏ nhưng chưa từng thấy chiếc lưỡi câu nào lớn như vậy, trong lòng không khỏi thắc mắc: "Lưỡi câu lớn như vậy, bà bà muốn câu loại cá gì? Hơn nữa, lưỡi câu lớn như vậy, chắc hẳn mồi câu cũng phải rất lớn?"

Sa bà bà cõng dây thừng và lưỡi câu đi ra khỏi thôn. Trần Thực vội vàng đuổi theo.

Lão bà bà tuy tuổi đã cao nhưng bước chân vẫn rất nhanh nhẹn. Trần Thực phải dồn hết sức lực mới có thể theo kịp.

Hai người đi hơn mười dặm, đến cửa Ngọc Đái hà. Ngọc Đái hà ở đây hợp lưu với sông Đức Giang. Dòng nước Đức Giang chảy xiết, cuồn cuộn mãnh liệt, xuôi dòng mà xuống, chỉ khoảng hai trăm dặm nữa là đổ ra biển.

"Tất cả những dòng sông trên thế gian này đều thông với Vong Xuyên hà, cho nên thông qua những dòng sông này đều có thể tiến vào Vong Xuyên."

Sa bà bà chọn một gốc cây lớn bên bờ sông, buộc dây thừng vào đó, nói: "Để cho quỷ hồn tiến vào Vong Xuyên rất đơn giản, nhưng để cho người sống tiến vào Vong Xuyên, lại cần phải có chút thủ đoạn."

Nói rồi, bà cầm lấy lưỡi câu, đôi mắt già nua lóe lên ánh nhìn gian xảo, cười nói: "Trong dòng sông này có một loài cá lớn, có thể du ngoạn giữa hai cõi âm dương, gọi là Cổn. Cổn thích ăn thịt người, khi Cổn nuốt phải lưỡi câu, lưỡi câu sẽ khiến nó đau đớn, nó sẽ chạy trốn vào cõi âm, tiến vào Vong Xuyên hà."

Trần Thực giật mình trong lòng: "Bà bà, chẳng lẽ lưỡi câu này sẽ móc vào miệng của ta rồi đâm ra từ cằm?"

Hắn biết rõ, bản thân chính là mồi câu.

Sa bà bà lắc đầu.

Sắc mặt Trần Thực tái nhợt: "Vậy là đâm ra từ bụng của ta?"

Sa bà bà bước đến phía sau Trần Thực, luồn chiếc lưỡi câu to lớn kia qua khe hở của sợi xích sắt, cười nói: "Ngươi nghĩ lão thân sẽ xâu ngươi như xâu ta giun đất sao? Nếu ta làm vậy, gia gia của ngươi còn không tìm ta tính sổ?"
Advertisement
';
Advertisement