๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Thực nhìn con rắn khổng lồ tựa pho tượng kia, trong lòng muôn vàn kính sợ.

Tâm tính, tâm cảnh của con đại xà này đã vượt xa thế nhân, đạt tới độ cao mà cho dù là tu sĩ đỉnh cấp cũng khó lòng với tới.

Sa bà bà mang theo hắn, tiếp tục tiến vào Càn Dương sơn.

"Sa bà bà, người nói Càn Dương sơn có linh không?"

Trần Thực dò hỏi: "Nếu Càn Dương sơn có linh, vậy linh của ngọn núi này sẽ lớn đến đâu? Sẽ có hình dạng gì?"

Sa bà bà trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu đáp: "Có lẽ là có, nhưng ta chưa từng gặp qua."

Bọn họ xuyên qua một khe núi, bên khe có thiếu nữ đang gội tóc, đó là linh của khe núi, xinh đẹp mà linh động, khẽ chào Trần Thực và Sa bà bà.

Sa bà bà tặng thiếu nữ một chiếc lược, thiếu nữ vui vẻ nhận lấy, khẽ cảm tạ. Dòng nước trong khe núi bỗng trở nên êm đềm hơn hẳn.

Bọn họ đi qua một cánh rừng, trong rừng có rất nhiều linh dược đã sinh trưởng không biết bao nhiêu năm. Rất nhiều đứa trẻ trần truồng cao chưa đến một thước chạy nhảy dưới tán rừng, thấy bọn họ bèn nhao nhao trốn sau những gốc cây, lén lút quan sát.

Sa bà bà mở tấm vải hoa trên giỏ, lấy ra một nắm kẹo. Mấy đứa bé kia thấy vậy liền ê a chạy ra, chen chúc nhau, giơ những bàn tay mũm mĩm, trắng trẻo, nũng nịu đòi kẹo.

Đây chính là núi lớn.

Trần Thực từng thấy Càn Dương sơn gần thôn Hoàng Pha, lĩnh vực quỷ thần nối tiếp nhau, quỷ dị khó lường.

Nhưng Càn Dương sơn ở đây lại hiện ra một mặt hoàn toàn khác.

Non nước mỹ lệ, khiến lòng người khoáng đạt.

Trải qua chuyến đi này, hắn bỗng cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, lòng dạ phải rộng lớn bao la mới có thể dung nạp hết núi sông vạn vật.

Rất lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi cần đến.



Một ngôi miếu cổ xưa tang thương hiện ra trước mắt Trần Thực, phía trước là một cánh cổng đã đổ sập một nửa.

Hai người đi đến trước cổng, chỉ thấy gạch ngói vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi, cổng cũng đã gãy, đổ sập sang một bên. Trần Thực bước tới, dời những tảng đá lớn, gạt lớp đất bụi đi, miễn cưỡng nhìn ra hai chữ "Sơn Quân".

"Nơi này là... miếu Sơn Quân!"

Trần Thực quan sát xung quanh. Miếu Sơn Quân có một gian điện chính hai gian điện mé bên. Điện mé bên đã sụp đổ, không còn tồn tại, chỉ còn điện chính vẫn sừng sững.

Cây cổ thụ cao chọc trời, mọc giữa sân, tán cây to lớn che phủ cả tòa miếu tới kín mít, không tia nắng nào có thể rọi vào.

Dù không có ánh sáng mặt trời, nhưng nơi này lại không hề lạnh lẽo, ngược lại còn rất dễ chịu.

Dưới gốc cây cổ thụ có một chiếc lư hương khổng lồ, dài khoảng một trượng, cao năm thước, rộng ba thước, tựa như một cái đỉnh lớn hình chữ nhật. Trong lư chất đầy tro tàn, có thể thấy năm xưa nơi này hương khói nghi ngút nhường nào.

Trong không khí hình như có một luồng khí tức kỳ lạ, Trần Thực thử dò xét, nhưng nó lại biến mất không chút dấu vết.

“Lực lượng bất phàm!"

Hắn lập tức hiểu ra, luồng khí tức kỳ dị khó nắm bắt kia chính là lực lượng bất phàm do hương khói tạo thành. Chính nó đã ngưng tụ thần tướng, giúp cho mẹ nuôi và các vị thần linh khác trong thôn có được năng lực phi thường!

Nhưng điểm kỳ lạ là, lực lượng bất phàm ở ngôi miếu cổ này lại tồn tại ở trạng thái tự do, không hề ngưng tụ.

Trần Thực cảm nhận cẩn thận, rốt cuộc cũng phát hiện ra lực lượng bất phàm kia phát ra từ trong lư hương.

"Xem ra trước kia hương khói nơi này quá thịnh, khiến cho lư hương ngưng tụ một lượng lớn lực lượng bất phàm. Cho dù miếu cổ đã hoang tàn từ lâu nhưng vẫn còn sót lại trong lư hương, chưa hoàn toàn tiêu tán. Kỳ lạ, vì sao nó không tiêu tán nhỉ?" Hắn thầm nghĩ.

Sa bà bà bước tới, cắm ba nén hương vào lư.

Nhưng lực lượng bất phàm do ba nén hương tạo thành cũng nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

"Lực lượng bất phàm ở nơi này thật mạnh!" Sa bà bà nhìn quanh, kinh ngạc thốt lên.

Trần Thực bước vào điện chính, bên trong cũng tràn ngập lực lượng bất phàm, còn đậm đặc hơn cả bên ngoài.



Ngôi miếu hoang trên núi mà hắn gặp được trước kia cũng không có lực lượng bất phàm nồng đậm như vậy.

Trong điện cũng có lư hương, kích thước không nhỏ, bên trong chất đầy tro bụi.

Trần Thực quan sát xung quanh, thấy trên cột của điện chính có khắc hình thạch long, trên cửa còn lưu lại dấu vết của môn thần, nhưng đã mờ nhạt.

Trên mái ngói được lợp bằng những mảnh sứ xanh, trên đó vẽ những câu chuyện thần thoại, nhưng do đã cũ nên không rõ nội dung là gì.

Trên đỉnh gian trước của điện chính có một xà ngang dài hơn hai trượng, sơn màu đỏ son, được người đời sau dát vàng vẽ rồng.

Vào đến gian chính, chỉ thấy đỉnh điện lấp lánh ánh vàng, thì ra được dát vàng. Chính giữa là giếng trời được chạm khắc tinh xảo hình bát quái, xung quanh là những đám mây.

Đối diện với giếng trời là điện thờ cao đến hai ba trượng, vô cùng nguy nga, có thể tưởng tượng ra thần tượng được thờ phụng trong miếu ngày xưa to lớn đến nhường nào.

Chỉ tiếc, giờ đây điện thờ trống không, chẳng còn gì.

Ngôi miếu này đã trở nên hoang phế.

"Lực lượng bất phàm ở đây nồng đậm như vậy, chắc chắn Sơn Quân từng sống ở đây rất lợi hại, nhưng vì sao nơi này lại trở nên hoang tàn như vậy?" Trần Thực không khỏi nghi hoặc.

Sa bà bà nói: "Ngôi miếu này, thậm chí cả ngọn núi này trước kia đều không tồn tại, chúng đột nhiên xuất hiện từ trong lòng đất chỉ sau một đêm. Năm đó Càn Dương sơn xảy ra động đất, nhà cửa đổ nát, cây cối gãy rạp, rất nhiều người chết. Hôm sau ta đến đây phát hiện ra ngọn núi này. Nhưng lúc ấy ta bận cứu người nên không đến xem kỹ, sau đó ta cũng đến đây vài lần, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường."

Trần Thực thầm kinh ngạc, miếu Sơn Quân cũng đột nhiên mọc lên từ lòng đất sao?

Hắn bước ra khỏi điện, ngẩng đầu nhìn lên, tán cây cổ thụ trong sân đã che khuất bầu trời.

Bọn họ đứng trong miếu không nhìn thấy mặt trời, cũng đồng nghĩa với việc mặt trời cũng không thể nhìn thấy ngôi miếu này!

Thật kỳ diệu.

Ngôi miếu này như thể đang cố tình trốn tránh ánh nhìn của Thiên Ngoại Chân Thần!

"Con có thể tu luyện ở đây không?" Sa bà bà hỏi.
Advertisement
';
Advertisement