๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Thực thử vận chuyển Tam Quang Chính Khí Quyết, ánh sao lập tức hội tụ, đồng thời ánh sáng mặt trời và ánh trăng từ một thời không khác cũng đến. Rõ ràng hắn có thể tu luyện ở đây!

Sa bà bà cũng rất vui vẻ, cười nói: "Con có thể tu luyện thì ta cũng yên tâm rồi. Hôm qua để con mạo hiểm, nếu không thể báo đáp, ta thật sự không còn mặt mũi nào. Con cứ ở đây mà tu luyện, để ta thu dọn cho."

Trần Thực lắc đầu: "Bà bà cứ về đi, con có thể vừa tu luyện vừa thu dọn."

Hắn vừa vận chuyển Tam Quang Chính Khí Quyết, vừa quét dọn đại điện.

Sa bà bà thấy thế, cười nói: "Vậy ta về trước, giữa trưa sẽ mang cơm đến."

Trần Thực cảm thấy áy náy, định nói giữa trưa không cần mang cơm đến nhưng Sa bà bà đã rời đi, hắn đành thôi.

Bận rộn suốt buổi sáng, Trần Thực mới quét dọn xong điện chính một lượt. Đến giữa trưa quả nhiên Sa bà bà mang cơm đến, ba món mặn một món canh, ngon hơn nhiều so với cơm nhà lão Trần.

Trần Thực cảm kích vô cùng, ăn ngấu nghiến.

Sa bà bà nhìn hắn, mừng rỡ như nhìn con ruột.

Buổi chiều, Trần Thực sửa sang lại những chỗ hư hỏng trong điện chính. Giờ đây, điện chính đã có thể miễn cưỡng ở được. Có lẽ nhờ tán cây đại thụ che chắn, mái điện không bị hư hại nên không cần thợ ngói đến sửa, chỉ cần quét vôi lại một số chỗ.

"Tối nay ta không ở lại đây, ta về trước, mai mang vôi đến quét tường."

Trần Thực nhìn quanh, thầm nghĩ: "Còn cửa sổ nữa, phải dán giấy dày lên. Nếu ánh mặt trời xuyên qua được e là ngôi miếu này cũng không giữ nổi. Hai gian điện đổ nát bên mé kia cũng phải dọn dẹp, sân cũng cần quét dọn."

Hắn rời khỏi miếu Sơn Quân, men theo đường cũ mà về.

Trên đường đi, hắn lại gặp những đứa trẻ béo mập đang chơi đùa trong rừng. Nhưng trời đã xế chiều, chúng cũng trở nên uể oải, đứa nào đứa nấy cắm rễ dưới gốc cây, tự vùi mình xuống đất, chỉ để lộ mỗi cái đầu, tò mò nhìn Trần Thực.

Trần Thực lại gặp thiếu nữ bên khe núi. Nàng ta rất rụt rè, lén nhìn hắn.

Trần Thực trèo qua một ngọn núi lớn. Con rắn đen vẫn quấn quanh trên đỉnh núi như tượng gỗ tượng đất, không hề động đậy.

Trần Thực đến bên gốc đại thụ, chào hỏi Trang bà bà, rồi mượn đường đi qua.



Không lâu sau, hắn về đến nhà an toàn. Gia gia đã nấu cơm xong. Trời cũng đã tối hẳn, mặt trăng từ từ hé mở đôi mắt, soi sáng mặt đất.

Hôm sau, Trần Thực cố ý đi mua hương nến và bánh kẹo, đặt vào rương sách, rồi cõng rương sách ra khỏi cửa.

Hắn đến Cương Tử thôn, trước tiên đến chào hỏi Sa bà bà, sau đó vào núi, đến cây đại thụ dâng hương cho Trang bà bà, rồi lại thắp cho con rắn đen chắn đường núi mấy nén nhang, tặng cho thiếu nữ bên khe núi một chiếc gương đồng, lấy từ trong rương sách ra mấy chiếc chong chóng và bánh kẹo cho đám trẻ béo mập trong rừng.

Hắn đi một mạch, làm quen với những linh thể kỳ diệu này, sau đó mới vào miếu Sơn Quân.

Trần Thực mất năm ngày mới dọn dẹp sạch sẽ ngôi miếu.

Khi hắn dọn dẹp, đám trẻ béo mập thường chạy đến giúp hắn chuyển gạch, thiếu nữ bên khe núi thì mang nước đến giúp hắn cọ rửa.

Nếu Trần Thực mải làm quên cả thời gian, đến tối con rắn đen khổng lồ sẽ trườn đến trước miếu Sơn Quân, bảo vệ ngôi miếu, không cho Tà Trúy gây hại cho Trần Thực.

Họ sống rất hòa thuận với nhau.

Trong sân còn có một hồ phóng sinh. Hồ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trần Thực phát hiện trong hồ có một cái mai rùa rất lớn, giống như một chiếc thuyền nhỏ.

"Không biết con rùa này đã sống bao nhiêu năm, tiếc là không thể sống qua kiếp nạn này."

Trần Thực rửa sạch mai rùa, lấy tay gõ gõ, cứng như đá. Hắn đấm vào mai rùa, nó lại phát ra hào quang, hóa giải hết lực đạo của hắn.

"Vật này hình như là bảo bối."

Trần Thực kéo mai rùa lên, đặt vào điện chính, thầm nghĩ: "Có lẽ có thể bán được giá cao. Ta cứ cất nó đi, sau này cho gia gia dưỡng lão, gia gia sẽ không phải ra ngoài bán bùa nữa."

Khi dọn dẹp gian điện bên mé, hắn còn phát hiện một cái hộp đá trong đống gạch vụn. Hộp đá vuông vức, có thể nhìn thấy đường ghép nối, nhưng lại không cách nào mở ra.

Không biết hộp đá này làm bằng đá gì, Trần Thực đập mấy cái mà nó vẫn nguyên vẹn, không để lại dấu vết nào.

"Không biết trong hộp đá này có gì? Có lẽ là bảo vật, cũng có lẽ chỉ là đá được tạc thành hình hộp để lừa người."

Hắn để hộp đá sang một bên, không để tâm nữa.

Giờ đây mọi thứ đã được thu dọn đâu vào đấy, cuối cùng hắn cũng có thể an tâm tu luyện.



Trần Thực thắp mấy nén hương vào lư hương. Trong không khí thoang thoảng một luồng linh khí kỳ dị. Mấy ngày nay, hắn không quên thắp hương, linh khí trong miếu ngày càng đậm đặc.

Cùng với sự xuất hiện của hắn, linh khí nơi đây cũng trở nên sống động hơn hẳn.

Điều khiến Trần Thực khó hiểu nhất là linh khí trong miếu không hề tiêu tan. Đáng lý ra, linh khí vô chủ sẽ nhanh chóng tiêu tán, nhưng linh khí trong miếu lại ngày càng nhiều.

Lần tu luyện này, bất tri bất giác hắn tiến vào một trạng thái kỳ diệu, quên đi thời gian, quên đi ngày đêm.

Không biết qua bao lâu, Trần Thực tỉnh lại. Trải qua những ngày tôi luyện bằng Bắc Đẩu Luyện Thể Thuật, ngũ tạng của hắn đã cứng như sắt thép, hơi thở lâu dài.

Máu trong người hắn chảy cuồn cuộn như thủy ngân, ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Máu như thủy ngân, thân như sắt thép!

Đây chính là dấu hiệu của Hoán Chân Huyết trong Tam Quang Chính Khí Quyết!

Hoán Chân Huyết, là bước đầu tiên để tu thành Thánh Thai Pháp Thể!

Tu luyện trong miếu Sơn Quân chỉ mới mấy ngày mà đã đạt được thành tựu như vậy, tốc độ thật đáng kinh ngạc!

"Hả?"

Trần Thực kinh ngạc mở to mắt. Hắn thấy đại điện tràn ngập nắng xuân rực rỡ, ấm áp, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ mà dịu dàng!

Ánh sáng này giống hệt ánh sáng hắn nhìn thấy trong ngôi miếu đổ nát hôm đó, là đến từ một thời không khác!

Hắn nhìn theo ánh sáng, thấy được mặt trời của một thế giới khác.

Mặt trời ở phía đông vừa mới nhô lên khỏi đường chân trời.

Cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là mặt trời mọc!

Hắn nhìn mặt trời đang dần lên cao, lòng tràn đầy phấn khích.

Trần Thực đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Liệu ta có thể xuyên qua ánh sáng này, đến một thế giới khác hay không?"
Advertisement
';
Advertisement