๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hách Liên Chính như già đi vài tuổi, lắc đầu nói: "Không cần đuổi theo nữa. Các huynh đệ, mọi người giải tán đi. Ha ha, chúng ta bảo vệ chủ nhân không chu toàn, Tam công tử và sáu vị công tử tiểu thư Triệu gia đều bỏ mạng ở đây, còn đuổi theo làm gì nữa? Cho dù đuổi kịp, chẳng lẽ có thể thoát tội hay sao?"
Một tên cẩm y vệ phẫn nộ nói: "Đại nhân! Tên tiểu tử này giết chết sáu vị công tử tiểu thư nhà chủ nhân, lại còn giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua hay sao? Món nợ máu này nhất định phải trả bằng máu!"
"Mỗi tháng chủ nhân trả cho ngươi bao nhiêu bạc?" Hách Liên Chính hỏi.
Tên cẩm y vệ kia đáp: "Bảy lượng."
"Hừ, một tháng bảy lượng bạc. Mạng của ngươi, chỉ đáng giá từng ấy thôi sao?"
Hách Liên Chính chán nản phất tay nói: "Mỗi tháng chủ nhân trả cho ta ba mươi hai lượng, ta còn phải bỏ đi nữa là các ngươi? Giải tán đi, mọi người đường ai nấy đi."
Mọi người chần chừ một lúc, cuối cùng dần dần tỉnh táo lại, bèn chia ra đi khỏi.
Hách Liên Chính không hề dừng lại, phân biệt phương hướng, rồi cũng rời đi.
Lần này Triệu gia có sáu vị tân tú bỏ mạng, ắt sẽ nổi trận lôi đình. cẩm y vệ bọn họ không bảo vệ được người, trách phạt là nhẹ, thậm chí có thể mất mạng.
Cho dù có được Trần Thực, bọn họ cũng khó thoát tội, huống chi không bắt được.
Vì vậy rời đi là thượng sách.
Hách Liên Chính vừa đi vừa trầm tư, bỗng nhiên dừng bước, nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt hoang mang, sau đó lại tiếp tục cất bước.
Đi được một lúc, gã lại dừng lại cười nói: "Là Trần Thực tiểu phù sư đó sao? Các hạ đã theo ta bấy lâu, sao không hiện thân?".
Gã vừa dứt lời, Trần Thực bước ra từ sau một gốc đại thụ.
Hách Liên Chính chắp tay từ xa, cười nói: "Tiểu huynh đệ, trong miếu có biết bao nhiêu cẩm y vệ, biết bao nhiêu cao thủ mà ngươi có thể giết mười một người, lại còn thoát khỏi tay ta. Bản lĩnh của ngươi, ta thật bái phục. Không biết ngươi theo dõi ta là có chuyện gì?".
"Báo thù." Trần Thực đáp.
Hách Liên Chính khẽ cau mày, rồi lại giãn ra, cười nói: "Tiểu huynh đệ, giữa ngươi và ta xưa nay không thù không oán. Ta nhận lời tới tỉnh thành bảo vệ cho con cháu Triệu gia, nay đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn liên quan. Nếu lúc nãy có gì đắc tội mong ngươi lượng thứ. Giờ ta không còn làm việc cho Triệu gia nữa, ân oán giữa ngươi và ta coi như xóa bỏ."
"Coong."
Trần Thực ném tới một vật nặng, rơi xuống đất lăn mấy vòng, đến bên chân Hách Liên Chính.
"Báo thù cho hắn." Trần Thực nói.
Hách Liên Chính nhìn kỹ, thì ra là nòng súng Tam Nhãn Hỏa.
Gã có phần hoang mang, nhìn thấy vết máu trên nòng súng, chợt nhớ tới gã nông dân bị hắn dùng đầu chùy sắt đập vỡ đầu, trong lòng chột dạ, nói: "Chẳng lẽ các hạ muốn báo thù cho hắn? Tiểu huynh đệ, đó chỉ là một tên nhà quê mù chữ, ngươi cần gì phải mạo hiểm giết ta? Hắn là thân thích của ngươi? Là bằng hữu? Hay là ân nhân?".
Trần Thực lắc đầu: "Không phải thân thích, cũng không phải bằng hữu, càng không phải ân nhân. Chỉ từng gặp gỡ."
Hách Liên Chính thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nếu là người qua đường, chúng ta sao phải kết oán? Giang hồ hiểm ác, chưa biết chừng tương lai còn gặp lại. Chi bằng..."
Gã lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc ước chừng mười lượng, lui về sau một bước, nhìn Trần Thực, chậm rãi đặt thỏi bạc xuống đất.
Hách Liên Chính nghiêm mặt nói: "Số bạc này xin ngươi hãy nhận cho, đưa về cho vợ con hắn coi như ta bồi thường. Một mạng người, mười lượng bạc, ở nông thôn cũng không ít."
Gã xoay người đi, được mười mấy bước lại dừng bước, quay đầu nhìn lại, Trần Thực vẫn đi theo sau, thỏi bạc vẫn nằm im trên đất.
Hách Liên Chính không khỏi tức giận, cười lạnh nói: "Tiểu huynh đệ, đừng tưởng ta sợ ngươi. Ngươi chỉ là một tiểu quỷ có chút sức lực, bản lĩnh kém xa ta. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!"
Trần Thực thản nhiên nói: "Ta sẽ luôn đi theo ngươi, thể nào cũng có lúc ngươi lộ sơ hở. Chỉ cần ngươi lơ là một chút thôi, ta sẽ có cơ hội giết ngươi."
Hách Liên Chính rùng mình, tiếp tục đi về phía trước. Trần Thực cũng bước theo, hắn dừng lại, Trần Thực cũng dừng lại.
"Thằng nhãi này thật dai dẳng, rốt cuộc muốn theo ta đến khi nào?"
Hách Liên Chính cố nén giận, âm thầm tính toán.
Với tốc độ của Trần Thực, gã không thể nào đuổi kịp, chỉ có thể chờ khi Trần Thực ra tay rồi thi triển kiếm khí chém chết.
Nhưng Trần Thực chỉ đi theo chứ không hề động thủ, rõ ràng là chờ gã để lộ sơ hở.
Suốt đoạn đường, Hách Liên Chính vẫn luôn duy trì Thần Thai trong Thần Đàn, chân khí không ngừng tiêu hao. Cứ thế này, e rằng sẽ có lúc gã kiệt sức.
"Hắn đang chờ đợi chính lúc đó!"
Đi không biết bao lâu, Hách Liên Chính chưa có miếng nào vào bụng, lúc này bụng đói cồn cào, quay đầu lại thấy Trần Thực vẫn bám theo, không khỏi nghiến răng.
"Nếu hắn còn tiếp tục, e rằng trời sẽ tối mất!"
Gã cắn răng, tiếp tục đi. Nhìn lên, thấy bầu trời dần chuyển sang màu đỏ, mặt trời cũng dần nhỏ lại.
Trời đất dần chìm vào bóng tối.
Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống nhân gian, trong rừng cây có những tiếng động kỳ quái vọng lại, như tiếng quỷ khóc than.
Lúc này, từng cái đầu lâu khổng lồ từ từ bay lên khỏi rừng cây, vừa bay vừa hấp thụ ánh trăng, phình to như được bơm hơi.
Đầu lâu có già có trẻ, có nam có nữ, có cái tóc tai bù xù, có cái búi tóc gọn gàng, có cái mắt to long lanh, có cái ánh mắt sắc bén. Tất cả đều mang theo nụ cười quái dị, đảo mắt nhìn hai người đang đi trên đường.
"Khà khà." Chúng vừa cười, vừa lắc lư bay về phía hai người.
Hách Liên Chính sởn gai ốc, đây là loại Tà thường gặp nhất, tên là Phiêu Lô. Mỗi khi đêm xuống, yêu tà xuất hiện đầu tiên chắc chắn là Phiêu Lô.
Gã vô cùng căng thẳng, vừa bước nhanh về phía trước vừa quan sát xung quanh, đề phòng bị Phiêu Lô tiếp cận, đồng thời còn phải ngoái lại quan sát động tĩnh của Trần Thực.
Chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã túa ra ướt đẫm lưng áo, quả thật không thể chịu nổi.
"Trần Thực biến mất rồi!"
Gã trợn to hai mắt, cố gắng nhìn quanh, Trần Thực vẫn luôn đi theo sau, giờ phút này lại không thấy đâu nữa.
Đang lúc lo lắng, một cái đầu lâu lặng lẽ bay đến phía trên gã, há miệng ra, một chiếc lưỡi dài thòng xuống. Chiếc lưỡi đỏ tươi, mảnh mai, tự động thắt thành một nút thòng lọng, treo lên gáy Hách Liên Chính.
Hách Liên Chính thấy những Phiêu Lô khác đang bay tới, vội vàng quay đầu lại, định tăng tốc, bỗng nhiên cổ bị siết chặt, cả người bị treo lên không trung.
Gã bình tĩnh chộp lấy chiếc lưỡi đang siết chặt cổ, nhưng nó càng lúc càng siết chặt hơn, khiến gã không thở nổi.
Thần Đàn sau gáy hắn phát sáng, từng luồng kiếm khí bay ra chém về phía chiếc lưỡi.
Đúng lúc này, một bóng người lao tới như chớp giật!
Trần Thực tung người lên không trung, lao về phía Hách Liên Chính!
"Hắn đã sử dụng Giáp Mã phù, tốc độ nhanh hơn ta tưởng!"
Hách Liên Chính hoảng hốt, đang định tung ra luồng kiếm khí cuối cùng, bỗng nhiên cảm thấy hạ bộ đau nhói, bị Trần Thực tung một cước đá trúng.
Trần Thực giơ tay phải lên, hai ngón tay đâm thẳng vào hai mắt Hách Liên Chính, làm nhãn cầu gã nổ tung. Tay phải vừa rút về, tay trái nắm chặt một nửa, đấm thẳng về phía trước, đánh nát cuống họng gã.
Tiếp đó, tay phải túm lấy vai Hách Liên Chính, mượn lực xoay người, bàn tay to như tay gấu vung về phía sau, đánh vào gáy, khiến xương Ngọc Chẩm găm thẳng vào trong đầu gã!
"Nhanh quá, không kịp phản ứng!" Hách Liên Chính thầm nghĩ.
Trần Thực đáp xuống đất phía sau Hách Liên Chính, nhanh chóng rời khỏi trước khi bị Phiêu Lô bao vây.
Hữu Tam, chết!
Mười hai người trong miếu cổ, tất cả đều bỏ mạng!
Dưới ánh trăng, Phiêu Lô cười khà khà, bay càng lúc càng cao, mang theo thi thể Hách Liên Chính bay về nơi xa.