๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Những Phiêu Lô khác nhao nhao buông thõng đầu lưỡi xuống từ không trung, tạo thành từng cái thòng lọng sống, mưu toan tròng lấy Trần Thực.

Dưới bóng đêm âm u, loại nút thắt này vốn vô hình, chỉ sơ sẩy là tự động đưa đầu vào, sau đó Phiêu Lô bị xách lên, treo lơ lửng giữa không trung.

Trần Thực thừa lúc uy lực Giáp Mã phù còn đó, chạy dọc theo đường núi, gào thét bỏ lại những cái đầu lâu bay bổng kia.

Giáp Mã phù khiến lòng bàn chân hắn như có gió mát, bước đi nhẹ nhàng mau lẹ, dậm chân là lao đi, ống tay áo bay bay, dưới ánh trăng, quả thật tiêu sái phiêu dật.

Thế nhưng sắc mặt Trần Thực lại càng ngày càng khó coi, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, giống như có vật gì đè nặng lên lồng ngực.

"Đừng phát tác lúc này, đừng phát tác lúc này!"

Hắn càng thêm lo lắng, bản thân đi lại trong đêm tối đã là mạo hiểm tính mạng, nếu lúc này phát bệnh, vậy thì chắc chắn phải bỏ mạng!

Chỗ trái tim bắt đầu truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt.

Trần Thực biết rõ nếu quá mệt mỏi sẽ phát bệnh, ví dụ như khi hắn gây ra vụ án ở khu cắm trại Lý gia, đêm đó về đến nhà là phát bệnh.

Lại như trên đường hắn ngẫu nhiên gặp Thiết Bút Ông, gây ra án mạng đánh chết Thiết Bút Ông cùng quản sự Triệu Minh, đại khái vì giết ít người, đêm đó không phát bệnh, nhưng đêm hôm sau liền phát tác, cướp đi tính mạng hắn!

Giờ đây, hắn lại gây ra huyết án thôn Hoàng Dương, trên tay dính mười hai mạng người, lần này bệnh tình đến càng nhanh càng dữ dội!

Trước kia phát bệnh, thường là trong lúc ngủ mơ đột nhiên trái tim đau nhức kịch liệt, đau đến mức không thể hô hấp.

Thế nhưng giờ đây lại phát bệnh trong lúc tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận trái tim dần dần bị một bàn tay quỷ gầy guộc nắm lấy, càng siết càng chặt, đập càng lúc càng nhanh!

Tầm mắt hắn dần dần mờ đi, con đường núi dưới ánh trăng như thể bồng bềnh trên mây, lắc lư trái phải, vặn vẹo, xoay tròn, khiến thân thể hắn cũng đong đưa, vặn vẹo, xoay tròn theo đó.

Trong miệng hắn tràn ngập mùi máu tươi, lỗ mũi nóng ran, đột nhiên hai dòng máu mũi chảy ra.

Trong mắt cũng có máu tươi chảy ra, lỗ tai ong ong, dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ bên trong.

"Ta không muốn chết ở đây, ta muốn về nhà gặp gia gia, cho dù có chết, cũng phải chết ở nhà!"



Trần Thực há miệng thở dốc, trừng to hai mắt, cố gắng muốn nhìn rõ con đường phía trước, nhưng con đường càng ngày càng hư ảo.

“Hoàng thiên sơ sinh, duy thần vi tôn. Tà loạn phân phân, bất kiến chân thần, duy quỷ loạn nhân! Quan thiên chi đạo, chấp thiên chi hành……”

Hắn vận chuyển Tam Quang Chính Khí, cố gắng ngăn chặn bàn tay quỷ đang siết chặt trái tim, Bắc Đẩu Thất Tinh hiện ra xung quanh, các loại tinh tượng biến hóa theo từng bước di chuyển của hắn.

Trần Thực loạng choạng bước tiếp, trong núi rừng xung quanh có thứ gì đó quái dị chú ý tới điểm khác thường của hắn, lần lượt đuổi theo.

Đuổi theo trước nhất chính là Phiêu Lô, loại Tà này số lượng đông đảo, thích nhất là treo cổ người ta, kéo thi thể người ta bay lên không trung, nhảy múa giữa không trung.

Có khi còn thấy mười mấy Phiêu Lô bay lượn trên không, phía dưới là lưỡi dài loằng ngoằng quấn quanh cổ người chết, mười mấy cỗ thi thể lắc lư trên không trung, khoa tay múa chân, trông hết sức quái dị.

Phiêu Lô bay lượn trên không, còn dưới mặt đất lại có hàng chục đứa trẻ nhanh chóng bò tới, vừa bò, vừa ê a kêu la đuổi theo Trần Thực.

Bọn chúng trông cực kỳ vui sướng, bò cực nhanh, thậm chí còn bò lên cả cây cối ven đường, nhưng rồi lại bị mắc kẹt ở đó.

Mỗi lúc như vậy, cái cổ dài ngoằng phía sau lại hiện ra, uốn éo như rắn, cứu chúng xuống.

Lại có lũ người tí hon cưỡi ngựa vàng nhỏ xíu, chỉ cao năm sáu tấc, ngựa vàng cũng chẳng lớn hơn chúng là bao, vừa phi nước đại vừa hò hét, nhao nhao giương cung bắn tên về phía Trần Thực.

Cũng may hiệu quả của Giáp Mã phù trên đùi Trần Thực vẫn còn, những người tí hôm nay này không đuổi kịp.

Thế nhưng trạng thái của Trần Thực cực kỳ tệ hại, bị chúng đuổi kịp cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Trần Thực loạng choạng, trời đất quay cuồng, Bắc Đẩu tôi luyện cũng không thể ngăn chặn nổi bàn tay quỷ màu xanh kia.

"Chẳng lẽ ta thật sự phải bỏ mạng nơi đây?"

Con đường phía trước bỗng vặn vẹo, xuất hiện chi chít những đôi giày đỏ, phủ kín cả lối đi, không còn chỗ đặt chân, chỉ cần bước xuống là giẫm lên.

Những đôi giày đỏ này được thêu hoa đào bằng chỉ hồng hai bên, đầu giày thêu hoa mẫu đơn, trông thật rực rỡ.

Trúy, cũng đã xuất hiện.

Nó bắt đầu quấy nhiễu tinh thần hắn, khiến ngũ giác vốn đã rối loạn lại càng thêm hỗn loạn.

Trái tim Trần Thực càng ngày càng đau, thân thể lảo đảo, gần như không thể tránh khỏi giày đỏ phía trước, đột nhiên toàn bộ giày đỏ biến mất, con đường cũng trở lại bình thường.



Trên đường vang lên tiếng vó ngựa, chỉ thấy bốn con tuấn mã kéo một cỗ xe chạy dọc theo con đường, phía trước xe treo một chiếc đèn lồng, ánh đèn chiếu rọi, tà ma đều phải tránh né.

"Dừng!"

Người đánh xe ghìm cương, cỗ xe dừng lại trước mặt Trần Thực.

Ngồi trên xe là một vị công tử, dù đang đi trên đường làng ban đêm nguy hiểm rình rập nhưng phong thái vẫn ung dung, dường như không gì có thể khiến vị công tử này lay chuyển.

Vị công tử này chính là Tiêu Vương Tôn mà Trần Thực từng gặp mặt.

Hôm đó ở bên ngoài trang viên chí âm dưỡng thi, Trần Thực cùng gia giađã gặp Tiêu Vương Tôn, quan tài của Tiêu Vương Tôn vô cùng hoa lệ, cách nói năng cử chỉ đều khiến người ta như tắm gió xuân, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Thực.

"Đã lâu không gặp, Trần huynh."

Tiêu Vương Tôn ngồi trên xe, sắc mặt ấm áp như ngọc, nhìn Trần Thực bước chân loạng choạng đi tới, ánh sao lưu chuyển quanh người, ánh mắt kinh ngạc , nói: "Xem ra công pháp mà Trần huynh tu luyện không được hoàn chỉnh, là một pháp môn thiếu sót. Trần huynh chưa lĩnh ngộ được tinh túy trong Bắc Đẩu tôi luyện, khó trách lại rơi vào cảnh ngộ này."

Trần Thực nghe thấy tiếng nói, cố gắng đứng vững, định hành lễ nhưng lại không thể nào đứng vững được.

Hắn muốn mở miệng nói, nhưng lại đau đến mức không thể hít thở.

Tiêu Vương Tôn cử chỉ nho nhã, khí chất bẩm sinh, tựa như thần tiên hạ phàm.

Dung mạo tuấn tú, phong thái tao nhã, cho dù là nam nhân cũng khó mà bắt bẻ.

Giọng nói trầm ấm vang lên từ lồng ngực, rồi mới thoát ra khỏi miệng.

"Trần huynh hãy thu liễm tinh quang lại, hóa thành hình dạng Bắc Đẩu Thất Tinh, để cho chúng xoay quanh cơ thể, nhưng nếu chỉ dựa vào ánh sáng của bảy ngôi sao kia, thì chỉ tôi luyện được da thịt huyết mạch, chứ không thể nào chạm đến ngũ tạng lục phủ và cốt tủy. Bảy ngôi sao này không chỉ để tôi luyện thân thể, mà còn tôi luyện cả tinh khí thần. Trần huynh chưa lĩnh hội được chữ 'tôi luyện', nên mới phải chịu đựng nỗi đau khổ này."

Lời nói của Tiêu Vương Tôn truyền vào tai Trần Thực, tuy đau đớn vô cùng, nhưng lúc nàyđầu óc hắn lại chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, hắn khàn giọng nói: "Kính xin tiền bối chỉ điểm!"

Tiêu Vương Tôn chỉ điểm: "Ngôi sao màu tím trước mặt Trần huynh, tên là Thiên Xu, chính là đầu của cái muôi. Hãy nhìn kỹ, bên trong ngôi sao có cấu tạo phù lục."

Trần Thực cố gắng tập trung tinh thần, không để cơn đau quấy nhiễu, nhìn vào ngôi sao Thiên Xu kia, cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy cấu tạo bên trong nó.

Cấu tạo bên trong tinh quang vô cùng kỳ lạ, phía trên như một chữ "Đại" bao trùm lấy ngôi sao. Phía dưới là một chữ "Nhất" được viết theo lối dương văn, phía dưới nữa là chữ "Chính" được viết theo lối triện.
Advertisement
';
Advertisement