Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ

Chương 1:

 

Tiệc rượu mừng năm mới.

 

Tôi mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu, thướt tha bước xuống cầu thang, mọi người đều nhìn về phía tôi.

 

Đối với một người thích nổi bật như tôi, ánh mắt của mọi người đúng là lời khen ngợi và khẳng định tốt nhất dành cho tôi.

 

Tôi vén tóc, bước xuống bậc thang cuối cùng.

 

“Chị dâu của cậu xinh đẹp thật đấy.”

 

Là em chồng và hội chị em cây khế của nó đang bàn tán về tôi.

 

Em chồng cười trên nỗi đau của người khác: “Haizzz, giả vờ thôi, chị ta biết Tưởng Dao đã về rồi, ngày nào cũng ủ rũ, suốt ngày thở dài.”

 

Tưởng Dao là mối tình đầu của chồng tôi, cũng là bạch nguyệt quang của anh ta.

 

Vậy mà cô ta đã trở về...

 

Tôi bước tới cầm một ly rượu champagne lên, vừa định uống thì bên tai lại vang lên giọng mẹ chồng.

 

“Cô ta chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng, kết hôn ba năm rồi cũng chẳng sinh được cho nhà này được đứa con nào. Giờ Tưởng Dao đã về, cuối cùng cô ta cũng phải cút đi rồi.”

 

Lại là Tưởng Dao.

 

Giờ tôi mới biết, Tưởng Dao không chỉ là bạch nguyệt quang của chồng tôi mà có lẽ còn là bạch nguyệt quang của cả nhà họ nữa.

 

Lúc này, chồng tôi xuất hiện.

 

Tôi cầm ly rượu champagne đi tới, thân mật khoác tay anh ta.

 

Tần Xuyên, người đàn ông tôi yêu suốt cả tuổi thanh xuân, sau bao nhiêu năm, anh ta vẫn đẹp trai như vậy.

 

Nhưng vào khoảnh khắc này, tôi mơ hồ cảm thấy, dường như tất cả sắp kết thúc rồi.

 

Tôi cong môi, giơ ly rượu về phía Tần Xuyên: “Tần Xuyên, chúng ta uống một ly nhé?”

 

Tần Xuyên cúi đầu nhìn tôi, sau bao nhiêu năm, ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn lạnh nhạt như vậy.

 

Tôi khẽ cười một tiếng, rút tay ra, ngửa đầu uống cạn chỗ rượu champagne còn lại sau đó lắc lắc chiếc ly rỗng về phía anh ta rồi rời đi.

 

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, như thể tôi sẽ làm ra chuyện gì ầm ĩ lắm vậy.

 

Cũng đúng, bạch nguyệt quang của chồng tôi đã trở về, tôi, mợ Tần này cũng nên nhường chỗ rồi, có lẽ bọn họ đều nghĩ như vậy.

 

Trong khoảnh khắc này, đoạn tình cảm kéo dài bao nhiêu năm này bỗng nhiên trở nên thật nực cười.

 

Tôi lên lầu về phòng.

 

Đang tháo bông tai thì Tần Xuyên cũng bước vào.

 

Anh ta đi tới, trực tiếp đưa cho tôi một tấm chi phiếu: “Tang Du, đây là hai trăm vạn, coi như là tôi bồi thường cho cô.”

 

Tôi nhìn Tần Xuyên từ trong gương: “Anh muốn ly hôn với tôi sao?”

 

Tần Xuyên nói thẳng với tôi: “Tưởng Dao đã về rồi, mấy năm nay cô ấy ra nước ngoài phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi không thể không quan tâm đến cô ấy...”

 

“Cho nên vì Tưởng Dao mà anh muốn ly hôn với tôi?” Tôi cắt ngang lời anh ta.

 

Tần Xuyên dừng một chút, sau đó nói: “Phải.”

 

Tôi tháo bông tai xuống, đặt lên bàn trang điểm rồi đứng dậy xoay người: “Được.”

 

Dường như không ngờ tôi lại đồng ý ly hôn dứt khoát như vậy, Tần Xuyên sững sờ.

 

Thực ra cũng chẳng có gì, nếu anh ta đã không thích tôi thì tôi còn níu kéo anh ta làm gì?

 

Tám năm rồi, tôi đã cố gắng hết sức, cũng không còn gì hối tiếc nữa.

 

Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài, Tần Xuyên ở phía sau gọi tôi lại.

 

“Tang Du, chi phiếu.”

 

Tôi quay đầu lại cười lạnh: “Số tiền đó, anh cứ giữ lấy mà dùng đi.”

 

Tần Xuyên: “...”

 

Ra khỏi phòng, tôi gọi điện cho anh trai.

 

“Anh, trò chơi kết hôn này không vui, em vẫn nên về nhà kế thừa gia sản thôi.”

 

Thực ra, sở dĩ tôi kết hôn với Tần Xuyên cũng là vì một vụ cá cược với anh trai.

 

Ban đầu, người nhà tôi không ai đồng ý cho tôi và Tần Xuyên ở bên nhau, bởi vì họ đều biết Tần Xuyên không thích tôi.

 

Nhưng tôi yêu anh ta, yêu đến mức gần như phát điên.

 

Nhưng bọn họ không đỡ được vì tôi cứ một lòng một dạ với Tần Xuyên, không phải anh ta thề không gả, cả nhà đều không khuyên được tôi.

 

Cuối cùng anh trai tôi nói cho tôi ba năm, nếu ba năm này tôi có thể khiến Tần Xuyên yêu tôi say đắm thì họ sẽ đồng ý cho tôi và Tần Xuyên ở bên nhau, nếu không thì ly hôn.

 

Advertisement
';
Advertisement