Ba năm trôi qua, Tần Xuyên không những không yêu tôi say đắm mà còn muốn ly hôn với tôi chỉ vì bạch nguyệt quang của anh ta đã về nước.
Vụ cá cược này, tôi thua rồi.
Được thôi, vậy thì ly hôn.
Tôi về nhà tiếp tục đi dương quang đạo của tôi, Tần Xuyên thích đi trên cầu độc mộc vậy thì cứ để anh ta đi.
Tôi thu dọn đồ đạc đơn giản rồi dứt khoát rời đi.
Thấy tôi xách vali, mọi người đều hiểu ra.
“Xem ra trong lòng Tần Xuyên, Tưởng Dao có vị trí không ai có thể thay thế được.”
“Đương nhiên rồi, Tưởng Dao dịu dàng như vậy, đàn ông chúng ta đều thích phụ nữ như thế.”
“Chậc chậc, không ngờ những ngày tháng tốt đẹp của Tang Du lại kết thúc nhanh như vậy. Được sống cuộc sống như bà hoàng suốt ba năm, đột ngột phải rời khỏi người chồng giàu có, không biết sau này cô ta sẽ sống như thế nào đây?”
“...”
Cũng chỉ có những người này mới thấy Tần Xuyên là người giàu có, đối với tôi, anh ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi.
Tôi đợi bên ngoài không lâu anh trai tôi đã tới.
“Đi thôi, những thứ còn lại không cần nữa.” Anh ấy vỗ nhẹ vào vai tôi: “Em gái, đừng buồn.”
Tôi cười nhẹ: “Em không buồn.”
Không có gì phải buồn, tôi đã cố gắng rồi, cho dù cuối cùng không thành công thì tôi cũng không hối tiếc.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ như vậy, tôi không thể vì một lần vấp ngã trong tình yêu mà không cách nào gượng dậy nổi.
Huống chi, trên đời này đâu phải chỉ có mỗi Tần Xuyên là đàn ông.
Về đến nhà, bố mẹ đã đợi từ lâu.
Mẹ tôi kéo tay tôi, gần như bật khóc thành tiếng: “Con nói xem rốt cuộc con ham hố nó cái gì? Mấy năm nay con đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực...”
“Con gái đã về rồi, đừng khóc nữa, thoát khỏi bể khổ được rồi, sau này sẽ toàn là hạnh phúc thôi.” Bố tôi cũng không kìm được nước mắt.
“...”
Có phải bọn họ phóng đại quá rồi không?
Nhà họ Tần vẫn có vài tỷ tài sản, tuy ở kinh đô số gia sản đó chẳng đáng là gì nhưng ba năm nay, Tần Xuyên cũng không để tôi thiếu tiền tiêu.
Thực ra, năm đó anh ta đồng ý kết hôn với tôi chỉ vì Tưởng Dao đã rời đi, anh ta đau khổ, cảm thấy nếu không còn Tưởng Dao thì kết hôn với ai cũng như nhau.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà anh ta cảm thấy có lỗi với tôi, cho nên anh ta rất hào phóng với tôi về mặt tiền bạc.
Anh trai tôi từng bị bắt cóc khi còn nhỏ, vì vậy người nhà tôi bảo vệ tôi rất kỹ lưỡng.
Từ nhỏ bố mẹ tôi đã dạy tôi không được phô trương tài sản, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Có lẽ điều này đã khiến Tần Xuyên lầm tưởng rằng tôi rất nghèo, cho nên mới cố gắng bù đắp cho tôi bằng tiền bạc?
Sáng hôm sau, anh trai đưa tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.
Chúng tôi vừa xuống xe thì đã thấy xe của Tần Xuyên.
Anh ta cũng xuống xe, trên ghế phụ là một người phụ nữ, chính là Tưởng Dao.
Nói đến cũng lạ, tôi và Tưởng Dao từng là bạn học cùng lớp.
Tôi đi đến trước mặt Tần Xuyên: “Đi thôi.”
Tần Xuyên liếc nhìn chiếc Maybach phía sau tôi, hơi nheo mắt: “Anh ta là ai?”
Tôi cong môi cười nhạt: “Không liên quan đến anh.”
Sắc mặt Tần Xuyên lạnh tanh: “Tang Du, thực ra cô đã muốn ly hôn với tôi từ lâu rồi đúng không?”
Tôi cảm thấy ghê tởm vì hành vi đổ lỗi ngược của Tần Xuyên, cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Nhanh vào đi.”
Nhưng Tần Xuyên lại nhìn xe của anh trai tôi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Sao vậy? Lại không muốn ly hôn nữa sao? Tưởng Dao còn đang đợi anh trong xe đấy.”
Tần Xuyên nhìn tôi với ánh mắt u ám, im lặng một lúc rồi mới xoay người bước vào.
Tôi đi theo anh ta vào trong, làm đơn ly hôn, thời gian suy nghĩ lại là một tháng.
...
Ra khỏi Cục Dân chính, tôi định lên xe thì Tần Xuyên gọi tôi lại.
“Tang Du, nếu cô thấy hai trăm vạn quá ít thì tôi có thể cho cô thêm, cô muốn bao nhiêu?”
Tôi quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: “Số tiền đó anh cứ giữ lấy mà cưới vợ đi.”
“Thực ra cô không hề yêu tôi nhiều như cô thể hiện đúng không?” Đột nhiên Tần Xuyên hỏi tôi.