Tôi kết hôn với Tần Xuyên ba năm, suốt ba năm này anh ta chẳng nói với tôi được mấy câu, vậy mà hôm nay lại nói chuyện yêu đương với tôi, anh ta không thấy buồn cười sao?
“Tần Xuyên, tình cảm tôi dành cho anh lúc trước là thật, bây giờ tôi không còn cảm giác gì với anh cũng là thật, anh còn thắc mắc gì nữa không?”
Tần Xuyên không nói gì nữa.
Tôi lên xe.
Anh trai hỏi tôi: “Rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào?”
“Khuôn mặt.” Tôi thành thật trả lời.
Anh trai: “...”
Anh ấy bảo tài xế lái thẳng về công ty, chẳng cho tôi có thời gian nghỉ ngơi đã ấn tôi xuống vị trí giám đốc.
Tôi vừa ngồi xuống, một tập tài liệu đã rơi xuống trước mặt.
“Dự án này giao cho em phụ trách, xem qua tài liệu để làm quen trước đã.”
Nói xong anh ấy đi ra ngoài.
Tôi hỏi anh ấy đi đâu, anh ấy nói: “Đi tìm chị dâu của em.”
“...”
Tôi mở tập tài liệu ra xem, một trận đau đầu ập tới.
Đây mà là dự án sao?
Đất còn chưa được phê duyệt thì nói chuyện dự án gì chứ?
Được rồi, tôi phải bắt đầu từ việc xin cấp đất.
Nhưng việc có thể bắt đầu dự án này từ đầu khiến tôi cảm thấy càng có động lực hơn.
Tôi lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo cậu ta liên hệ với mọi người, hẹn ăn cơm.
Đúng vậy, đàn ông có hay không cũng không quan trọng.
Nhưng phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp.
…
Sau khi hen thời gian dùng bữa thành công, tôi nhận được điện thoại của Tần Xuyên, anh ta bảo tôi đến nhà anh ta lấy hết phần đồ còn sót lại của tôi ở đó.
Tôi nói tôi không cần nữa, vừa định cúp máy thì bên tai lại vang lên giọng của Tần Xuyên.
“Còn có một số đồ dùng cá nhân của cô.”
Vậy thì về một chuyến vậy, tôi sẽ tự tay vứt hết những thứ đó đi, hoặc tự tay quyên góp, như vậy cũng yên tâm hơn.
Đến nhà họ Tần, mọi người đều có mặt.
Em gái của Tần Xuyên là Tần Tình nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói với giọng châm chọc:
“Ồ, chị câu được đại gia khác nhanh thế à? Bộ quần áo trên người chị cũng đắt đấy.”
Tôi cúi đầu nhìn: “Bộ này chưa đến ba trăm vạn mà đã được coi là xa xỉ rồi? Bộ cô nghèo lắm sao?”
Tần Tình nghẹn lời: “Chị...”
Tôi không để ý đến cô ta nữa, dẫn người của mình lên lầu, đóng gói tất cả đồ đạc lại sau đó bảo họ đem đi quyên góp.
Đây đều là đồ tôi bỏ tiền túi ra mua, còn số tiền lúc trước Tần Xuyên đưa cho tôi...
Sau khi xuống lầu, tôi nói với Tần Xuyên: “Số tiền trước đây anh đưa cho tôi tôi đều để trong thẻ ngân hàng, đặt trong tủ đầu giường đấy.”
Tần Xuyên sững người, sắc mặt có chút khác lạ.
Anh ta dừng một chút rồi mới nói: “Tang Du, bây giờ cô có chỗ nào để ở không?”
“...” Tôi quay đầu nhìn anh ta nhưng không nói gì, cứ vậy rời đi.
Đương nhiên chị đây có chỗ ở rồi, nhà chị ở cạnh hoàng cung đấy.
Ra khỏi cửa, tôi lại nhìn thấy một người quen, là Tưởng Dao.
Trông cô ta như vừa khóc xong, thấy tôi, cô ta lập tức lảng tránh, tôi cũng không chào hỏi cô ta.
Lúc đi ra ngoài, tôi nghe thấy người giúp việc đang bàn tán...
“Cô Tưởng Dao kia mặt dày thật, khóc lóc như vậy cũng không sợ mất mặt.”
“Cô ta mà không khóc lóc om sòm thì liệu Tần tiên sinh có đồng ý dọn dẹp đồ đạc của phu nhân để nhường chỗ cho cô ta không? Không hiểu Tần tiên sinh nghĩ gì, phu nhân xinh đẹp như vậy…”
“Phu nhân thật đáng thương, Tưởng Dao chỉ là bé ba thôi!”
“Đáng thương cái gì, nghe nói Tần tiên sinh cho phu nhân không ít tiền bồi thường đấy, thứ đó còn không thơm hơn đàn ông sao?”
Ừm, tôi gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, tiền thơm hơn Tần Xuyên nhiều.
Nhưng tôi không cần tiền của anh ta, chỉ có từng ấy, tôi coi thường.
Tôi phải đi bàn bạc dự án trước đã.
Tám giờ tối, tôi đang đợi trong phòng riêng của nhà hàng. Năm phút sau, người phụ trách của bộ phận liên quan đã đến, là một người chú họ của tôi, tôi vẫn luôn gọi chú ấy là chú Lý.
Tôi mời chú Lý ăn cơm đương nhiên là muốn chú ấy phê duyệt khu đất cho tôi, nhưng sao chú ấy còn dẫn theo một người không liên quan đến?