Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ

Chương 10:

 

Anh trai tôi gạt tay tôi ra: “Không cần đâu, anh đi tìm Âm Âm.”

 

“...”

 

Anh này thật là, định bỏ tôi ở đây một mình à?

 

Tôi vội vàng đuổi theo: “Vậy em đi cùng anh, một mình em chán lắm.”

 

Anh trai tôi vừa định nói gì đó thì đột nhiên tôi nghe thấy có người gọi tên mình.

 

“Tang Du.”

 

Tôi nhìn theo tiếng gọi, thấy Tưởng Dao đang khoác tay Tần Xuyên đi tới.

 

Phải nói là, hai người này cũng có thể tính là một đôi “trai tài gái sắc”, khá đẹp đôi.

 

Tưởng Dao nhìn anh trai tôi rồi lại nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Tang Du, đây là bạn trai của cô à? Giới thiệu một chút đi.”

 

“...”

 

Không cần thiết đâu, dù sao cũng không cùng một giới, giới thiệu làm gì?

 

Tần Xuyên đã bước tới, vươn tay ra với anh trai tôi: “Xin chào, tôi là Tần Xuyên.”

 

Anh trai tôi toát ra vẻ lạnh lùng, tôi biết anh ấy ghét Tần Xuyên.

 

Anh ấy không đưa tay ra, chỉ cười lạnh: “Xin chào.”

 

Sắc mặt Tần Xuyên hơi thay đổi, lặng lẽ thu tay về, vẻ mặt u ám.

 

Tưởng Dao lại nhìn tôi: “Tang Du, chiếc váy này của cô đẹp thật, nhãn hiệu gì vậy?”

 

Tôi nói ra nhãn hiệu, Tưởng Dao cười gật đầu:

 

“À, chưa nghe nói đến nhãn hiệu này bao giờ, nhưng quả thật rất đẹp. Có điều thời này mấy nhãn hiệu nhỏ càng ngày càng lòe loẹt, chắc là để thu hút sự chú ý. Tôi lại thích kiểu dáng đơn giản, kín đáo hơn.”

 

Tôi bảo anh trai tôi đi tìm Âm Âm trước, dù sao tôi cũng không có việc gì, nên trò chuyện với họ một chút cho vui.

 

“Chiếc váy trên người cô là mẫu mới nhất của Dior đúng không? Ừm, quả thật rất kín đáo. Tiệc từ thiện mà, mặc đồ may sẵn bình thường là được rồi, như tôi là hơi quá lố.”

 

Chủ nhân là chị dâu tôi, tôi muốn lố thế nào thì lố.

 

Tưởng Dao cười khẽ: “Đúng vậy, ở nhà tôi còn rất nhiều trang phục Chanel, LV, đều chưa mặc, chiếc này là kín đáo nhất rồi.”

 

“...”

 

Tần Xuyên vẫn không nói gì, cứ nhìn tôi như vậy.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi sao có vẻ hơi áy náy vậy?

 

Tôi trông đáng thương lắm sao?

 

Đột nhiên Tần Xuyên gạt tay Tưởng Dao ra: “Dao Dao, anh nói chuyện với Tang Du một lát, lát nữa quay lại.”

 

Tưởng Dao cười hào phóng: “Vâng, em đợi anh.”

 

Tần Xuyên đi đến bên cạnh tôi: “Cô đi theo tôi.”

 

Tôi đi theo anh ta đến một góc khuất, Tần Xuyên khe khẽ thở dài: “Dạo này cô thế nào?”

 

“Rất tốt.”

 

“Có đủ tiền tiêu không?”

 

“...”

 

Không đợi tôi mở miệng, Tần Xuyên lại nói tiếp: “Tang Du, tôi không có ý gì khác, chỉ mong cô được sống tốt.”

 

“...”

 

Trông tôi giống người sống không được tốt lắm sao?

 

Tôi chỉ thấy buồn cười.

 

“Thôi đi, Tần Xuyên, anh nên dành sự quan tâm của mình cho Tưởng Dao đi, tôi không cần.”

 

Tôi định bỏ đi, nhưng Tần Xuyên lại nắm lấy tay tôi: “Tang Du, sao cô không chịu nhận tiền của tôi?”

 

“Tại sao tôi phải nhận tiền của anh?”

 

Tần Xuyên nghiêm mặt: “Tôi nhớ trước đây cô rất thích mua quần áo, nhưng bây giờ cô... Anh ta không tốt với cô sao?”

 

“...”

 

Được rồi, Tần Xuyên là đàn ông, không hiểu phụ nữ thích nhãn hiệu quần áo nào là chuyện bình thường.

 

Có lẽ vừa rồi anh ta nghe thấy Tưởng Dao nói tôi không mặc nổi đồ Dior, chỉ có thể mặc đồ nhãn hiệu nhỏ, nên thấy áy náy.

 

“Tôi rất ổn, ổn lắm.”

 

Tôi gạt tay anh ta ra, quay trở lại chỗ mọi người.

 

Tưởng Dao vẫy tay với tôi: “Tang Du!”

 

Tôi đi tới.

 

Cô ta thân mật khoác tay tôi giới thiệu: “Đây là đàn chị của chúng ta, Lâm Hàm, là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Đại Tề.”

 

Tôi khẽ gật đầu: “Chào đàn chị, em là Tang Du.”

 

“Tang Du?” Lâm Hàm nhắc lại tên tôi: “Chẳng lẽ...”

 

“Đàn chị cũng thích quần áo của Dior sao?” Tưởng Dao mỉm cười nói: “Em rất thích chiếc váy chị đang mặc, nhưng mà hết hàng mất rồi, em không mua được.”

 

“Thật sao?”

 

Tưởng Dao gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chiếc váy trên người Tang Du cũng rất đẹp, tuy là nhãn hiệu nhỏ, nhưng đường may trông cũng khá ổn.”

 

“...”

 

Tôi nên cười hay nên cười đây?

 

Advertisement
';
Advertisement