Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ

Chương 11:

 

Lâm Hàm sờ nhẹ vào chiếc váy trên người tôi: “Quả thật rất đẹp, chưa thấy bao giờ, đặt may ở đâu vậy?”

 

Tôi nói ra tên nhãn hiệu.

 

Lâm Hàm đột nhiên bật cười, sau đó liếc nhìn Tưởng Dao: “Em Giang bình thường không tìm hiểu về trang phục sao?”

 

Tưởng Dao có vẻ phấn khích: “Em cũng có tìm hiểu một chút, như Dior, Chanel chẳng hạn, gần đây em đều đã đặt rồi, bên đó có mẫu mới sẽ gửi đến nhà em.”

 

“...”

 

Tôi và Lâm Hàm nhìn nhau, Lâm Hàm cười lắc đầu:

 

“Em Giang chỉ mới nghe nói đến mấy nhãn hiệu này thôi sao? Không biết Georges Hobeika, vậy Elie Saab, Zuhair Murad thì sao?”

 

Nụ cười trên môi Tưởng Dao tắt ngúm, sắc mặt cũng cứng đờ.

 

“Đều chưa từng nghe nói đến sao?”

 

Tưởng Dao cười gượng gạo: “Nghe nói rồi, đương nhiên là nghe nói rồi.”

 

“Đừng chỉ nghe nói thôi, em cũng nên tìm hiểu kỹ một chút, đây đều là những kiến thức cơ bản.” Lâm Hàm nói xong lại hỏi tôi:

“Em Tang, em thích nhãn hiệu nào? Bây giờ ra nước ngoài còn phải cách ly, chứ không chúng ta có thể hẹn nhau cùng đi xem tuần lễ thời trang.”

 

Lâm Hàm là người trong giới thượng lưu, rất coi thường những người như Tưởng Dao.

 

Tưởng Dao đúng là tự rước lấy nhục.

 

Tôi nói ra một vài nhãn hiệu mình thích.

 

“Chị nhớ ra rồi, chiếc váy em mặc khi được mời tham dự dạ hội từ thiện Paris năm 16 tuổi là của nhãn hiệu đó, chị đã xem ảnh rồi.”

 

Lâm Hàm thở dài tiếc nuối: “Chỉ tiếc là họ chỉ mời những minh tinh hàng đầu thế giới tham gia, chị không có vinh hạnh đó rồi.”

 

“Cái gì?” Tưởng Dao kinh ngạc nhìn tôi.

 

Lâm Hàm kéo tay tôi đi, sau khi đi được một đoạn, chị ấy mới vừa cười vừa nói:

 

“Không phải chị coi thường người khác, nhưng có vài người thật sự rất buồn cười.”

 

Ừ, điểm này tôi đồng ý.

 

Tôi chưa từng tự cảm thấy bản thân hơn người vì sống trong một vòng tròn nào đó, nhưng hành động kiểu “ếch ngồi đáy giếng” của Tưởng Dao quả thật rất nực cười.

 

“Vừa rồi cảm ơn chị nhé.”

 

Tôi biết Lâm Hàm vẫn luôn giúp tôi đối phó với Tưởng Dao.

 

Lâm Hàm mỉm cười: “Không cần khách sáo, có cơ hội làm bạn với em là vinh hạnh của chị.”

 

Thấy chưa, tôi lại có thêm một mối quan hệ rồi.

 

Đang trò chuyện với Lâm Hàm thì đột nhiên bên kia ồn ào hẳn lên.

 

Tôi đi tới xem thì thấy anh trai và Tần Xuyên đang đánh nhau.

 

“Chuyện gì vậy?” Tôi chạy tới can ngăn.

 

Tần Xuyên chỉ vào anh trai tôi: “Đây là người cô chọn sao? Anh ta vừa thân mật với người phụ nữ khác, cô xem son môi dính trên miệng anh ta kìa.”

 

“...”

 

Cũng tại tôi không nói rõ với Tần Xuyên.

 

Nhưng tôi thật sự không ngờ Tần Xuyên lại ra mặt vì tôi.

 

Anh ta vừa muốn cho tôi tiền, vừa mong tôi sống tốt, bây giờ còn ra mặt đánh nhau vì tôi, lại còn đánh nhau ở một nơi quan trọng như thế này. Lúc tôi ở bên anh ta, sao anh ta không đối xử tốt với tôi như vậy?

 

Tôi mím môi giới thiệu với anh ta: “Đây là anh trai tôi, còn đây là chị dâu tôi.”

 

“Cái gì?” Tần Xuyên kinh ngạc.

 

Anh trai tôi lau vết m.á.u bên khóe miệng, cười lạnh một tiếng:

 

“Hóa ra Tần tiên sinh ra mặt vì em gái tôi, vậy người làm anh như tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Nhưng mà, em gái tôi không cần cậu ra mặt, dù sao cũng chẳng có ai dám bắt nạt người nhà họ Tang chúng tôi, cậu nói đúng không?”

 

Dường như Tần Xuyên đã hiểu ra, nhìn tôi với vẻ khó tin: “Cô là người nhà họ Tang? Nhà họ Tang kia?”

 

Tôi gật đầu.

 

Không giả vờ nữa, anh trai tôi là tỷ phú, tôi ngả bài rồi đấy.

 

Tần Xuyên không thể tin nổi: “Vậy tại sao cô không nói cho tôi biết?”

 

“Tại sao tôi phải nói chuyện trong nhà cho anh biết? Anh đâu có thích tôi?”

 

“Tôi...”

 

“Anh mau đi tìm Tưởng Dao đi. Cô ta suốt ngày Dior với Chanel, Tần Xuyên, anh cũng nên nhân lúc còn vài tỷ tài sản mà mua thêm đồ đẹp cho cô ta đi, đừng để cô ta ăn mặc như nhà giàu mới nổi, trông quê mùa lắm.”

 

Tôi vừa dứt lời, Tưởng Dao đã đi tới.

 

Tôi thấy cơ mặt cô ta đang co giật.

 

“Đi thôi anh, đi xử lý vết thương trước đã.” Tôi nói với anh trai.

 

Âm Âm dìu anh trai tôi đi.

 

Tôi cũng định đi thì bị Tần Xuyên kéo lại.

 

“Tang Du, cô...”

 

“Anh yên tâm, đây chỉ là một bữa tiệc từ thiện bình thường, mọi người đều là bạn học cũ, hôm nay tôi tới đây chỉ để góp vui thôi, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài đâu.”

 

Tôi mỉm cười, nói tiếp:

 

“Nhưng dù có truyền ra ngoài cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh, vốn dĩ anh cũng không tiếp xúc được với giới đại lão hàng đầu, đúng không?”

 

Advertisement
';
Advertisement