Ai lại có thể từ chối sức hấp dẫn của một đại gia chứ?
“Thật sự không giận?” Hứa Đình Thâm liếc nhìn đồng hồ: “Vậy đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
“Sao lại ăn cơm? Chúng ta còn chưa đi thị sát mà.”
Hứa Đình Thâm nhướng mày: “Nếu anh không nói là thị sát, em có chịu ra gặp anh không?”
Tôi lại thấy mơ hồ.
Dạo này anh cứ hay nói những câu như vậy, khiến tôi không khỏi suy nghĩ lung tung, nhưng lại không muốn tự mình đa tình.
Hơn nữa, chẳng phải anh đã có người trong lòng rồi sao?
Tôi hơi bực mình, quay người đi về phía xe.
Hứa Đình Thâm sải bước đuổi theo, chặn trước mặt tôi: “Sao lại giận nữa rồi? Vẫn vì cái tẩu thuốc hôm qua à?”
Anh cười cười nắm lấy tay tôi, tay kia thì lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ sau lưng ra, đặt vào tay tôi.
Tôi mở ra xem, đúng là chiếc tẩu thuốc bằng ngọc tôi thích ở buổi đấu giá từ thiện hôm qua.
“Anh định làm gì vậy?”
Hứa Đình Thâm: “Ban đầu anh muốn lấy lòng người đẹp, nhưng bây giờ xem ra, hình như anh đã chọc người đẹp giận rồi.”
Tôi biết ngay người đẹp đó là tôi mà.
Tôi vốn dĩ đã đẹp rồi.
Nhưng tôi sẽ không dễ dàng nhận chiếc tẩu thuốc này đâu.
“Trả anh, em không cần.”
Tôi làm bộ kiêu kỳ.
Hứa Đình Thâm khẽ cười: “Thật sự không cần?”
Tôi hích cằm lên nhìn sang chỗ khác, nói không cần là không cần!
Hứa Đình Thâm chép miệng một tiếng: “Được rồi, xem ra tẩu thuốc không có tác dụng rồi. Nếu vậy, anh đành phải lấy thân báo đáp thôi.”
“...”
Tôi đã có thể chắc chắn một điều, Hứa Đình Thâm thích tôi.
Nhưng mà, trước đây tôi từng mắng anh vì Tần Xuyên.
Âm Âm như chợt nhớ ra điều gì đó: “Cậu nói xem tại sao Hứa Đình Thâm cứ nhằm vào Tần Xuyên thế?”
Cô ấy vừa hỏi, tôi cũng nhận ra.
“Thế cậu có thích anh ấy không?” Âm Âm hỏi.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
“Không biết.”
Tôi thật sự không biết.
“Thôi bỏ đi, bây giờ mình chỉ muốn làm việc cho tốt.”
Âm Âm: “Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của Tưởng Dao là sao vậy? Tớ thấy trong nhóm có rất nhiều người đang cười nhạo cô ta.”
“Là Lâm Hàm nói gì đó à?” Tôi cười khẽ một tiếng: “Không phải hiện tại Tưởng Dao đang ở bên Tần Xuyên sao? Có lẽ mức sống đã nâng cao hơn một chút, lúc tham gia tiệc từ thiện cô ta còn dám chê bai lễ phục trên người mình là nhãn hiệu nhỏ, không sang trọng bằng Dior của cô ta.”
Âm Âm mỉm cười: “Mình thấy cô ta giống như lúc mình mới ở bên anh trai cậu vậy, cái gì cũng không biết, giới của các cậu quá khó hòa nhập.”
“Cậu và Tưởng Dao không giống nhau, hơn nữa cậu vốn không cần phải cố gắng hòa nhập, bọn họ cầu còn không được mà.”
Âm Âm chưa bao giờ tỏ vẻ tự cao tự đại vì có thể ở bên anh trai tôi, nào giống Tưởng Dao, lúc nào cũng bày ra vẻ nhà giàu mới nổi.
Điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, là tin nhắn WeChat của Hứa Đình Thâm.
【 Tối nay đi ăn chung nhé? 】
【 Không đi. 】
Hứa Đình Thâm: 【 Vậy anh phải làm sao em mới chịu nể mặt đi ăn chung một bữa với anh đây? 】
Ừm, nếu anh đã hỏi như vậy, vậy đừng trách tôi tỏ vẻ kiêu kỳ.
【 Để em suy nghĩ đã, nghĩ xong sẽ nói cho anh. 】
Hứa Đình Thâm gửi một sticker khóc lóc: 【 Anh đau lòng quá. 】
Khéo miệng thật đấy.
Tôi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục trò chuyện với Âm Âm.
Buổi tối anh trai tôi về nhà, làm một bữa thịnh soạn cho hai chúng tôi, nhờ phúc của Âm Âm tôi mới được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của anh trai mình.
Ăn cơm xong, Âm Âm nói: “Tối nay đừng về nữa, muộn quá rồi.”
Tôi ngồi khoanh chân trên sofa lật xem tạp chí thời trang: “Mình vốn cũng không định về.”
Anh trai tôi: “Em ở phòng dưới lầu.”
“...”
Đúng là anh ruột của tôi.
Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là tin nhắn WeChat của Hứa Đình Thâm.
Là một bức ảnh: Một phần cá chiên, một ly champagne.
【 Em không ăn cơm với anh, anh chỉ có thể ăn tạm một bữa, chẳng ngon miệng chút nào. 】
Ôi trời người này thật là!
【 Không ngon miệng mà còn uống champagne? 】
Hứa Đình Thâm: 【 Em đến đây, anh lấy rượu quý ra cho em uống thoải mái. 】
【 Uống thoải mái sẽ say đấy. 】
Hứa Đình Thâm: 【 Vừa hay. 】