“Vậy em định khi nào mới trả lời anh?”
Tôi nhún vai.
Hứa Đình Thâm nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi có chút ngại ngùng.
Tôi thu lại vẻ mặt hung hăng của mình, bĩu môi: “Anh còn chuyện gì nữa không?”
Hứa Đình Thâm vẫn nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, đột nhiên anh khàn giọng nói: “Em thật sự rất xinh đẹp.”
Về đến nhà, má tôi vẫn còn nóng ran, tim đập thình thịch.
Tên yêu tinh Hứa Đình Thâm này, anh thật sự rất biết cách tán tỉnh.
Tôi cắn môi, cầm điện thoại lặng lẽ bỏ số của Hứa Đình Thâm ra khỏi danh sách đen.
Ừm...
Vậy là tôi đã động lòng rồi sao?
Tôi gọi điện thoại cho Âm Âm: “Cậu nói xem mình phải làm sao bây giờ?”
Âm Âm bật cười: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy?”
Khóe miệng tôi không nhịn được mà cứ cong lên: “Vừa nãy Hứa Đình Thâm đến tìm mình, cậu đoán xem anh ấy nói gì với mình?”
Âm Âm cười khúc khích không ngừng.
Tôi đạp chân: “Mau hỏi mình đi! Nhanh lên nhanh lên!”
Âm Âm cười ha hả:
“Tiểu Du, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu như vậy, có phải hiện tại cậu đang cảm thấy mọi thứ đều ngọt ngào, vừa nghĩ đến anh ấy là khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên?”
Tôi mím chặt môi.
Sao cô ấy biết được?
“Năm đó lúc anh trai cậu theo đuổi mình mình cũng như vậy đấy.
Âm Âm nói thật: “Thật ra lúc anh trai cậu tỏ tình với mình, mình đã động lòng rồi, nhưng mình vẫn bắt anh ấy theo đuổi mình một năm.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
“Có lẽ là do mình quá làm kiêu, rõ ràng bản thân cũng đã rung động nhưng lại không chịu thừa nhận.”
“Nhưng Tiểu Du này, không thể không thừa nhận, giai đoạn mập mờ đúng là giai đoạn dễ khiến người ta rung động nhất, vì vậy cậu phải trân trọng nó, ngày sau nhớ lại sẽ thấy rất ngọt ngào.”
“...”
Không cần sau này nhớ lại, bây giờ tôi đã thấy rất ngọt ngào rồi.
“Vậy cậu nói xem, có phải mình cũng nên bắt anh ấy theo đuổi mình một năm không?”
“Tùy cậu thôi, lúc trước mình làm vậy không chỉ vì thích cảm giác mập mờ này. Thật ra mình rất tự ti, cảm thấy không xứng với anh trai cậu, nhưng cậu thì khác, Tiểu Du.”
Tôi đưa tay lên ngực, vẫn có thể cảm nhận được tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.
“Vậy mình sẽ đợi anh ấy tỏ tình trước rồi tính sau.”
...
Tôi chưa đợi được Hứa Đình Thâm nói thích tôi, mà lại đợi được Tần Xuyên đến.
Đúng vậy, anh ta nói anh ta thích tôi.
Hôm đó, anh ta đột nhiên đến tìm tôi, tôi đang định lên xe thì bị anh ta kéo lại.
“Tang Du, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh lại đến đây?”
Anh ta nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt sốt sắng: “Tang Du, anh và Tưởng Dao đã chia tay rồi.”
“Cái gì?”
“Anh cứ tưởng mình thích cô ta, nhưng sau khi ở bên cô ta một thời gian anh mới phát hiện ra, với cô ta anh chỉ còn chấp niệm mà thôi, người anh thích là em!” Tần Xuyên thâm tình tỏ tình.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta kích động như vậy, trước đây anh ta luôn lạnh lùng trước mặt tôi.
Sự thay đổi này khiến tôi khá sốc.
Nhưng tôi lại thấy buồn cười nhiều hơn.
“Thật sao? Vậy thì không khéo rồi, tôi không còn thích anh nữa.”
Ánh mắt Tần Xuyên trở nên đau buồn: “Em thích Hứa Đình Thâm rồi, đúng không?”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Tôi rút tay ra: “Tần Xuyên, tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay trong yên bình đi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”
“Em có thể cho anh một cơ hội không?” Anh ta tiến lên một bước, nhìn tôi tha thiết:
“Xin em đấy, Tang Du, anh... anh thật sự rất hối hận, thật ra anh đã thích em từ lâu rồi. Em còn nhớ năm hai đại học anh bị viêm ruột thừa phải nhập viện, em đã ở bên anh cả đêm không? Anh sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, thật ra, mỗi ngày em ở bên anh, anh đều nhớ rõ.”
“...”
Anh đang nói nhảm đấy à.
Mắt Tần Xuyên đỏ hoe, giọng nói đầy đau khổ:
“Anh thật sự rất hận bản thân mình, tại sao rõ ràng anh đã sớm nhận ra tình cảm anh dành cho em, nhưng lại không chịu thừa nhận, Tiểu Du...”
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi thở dài: “Tần Xuyên, chúng ta không thể nào đến được với nhau.”
...