Lời tỏ tình đột ngột của Tần Xuyên khiến tôi vô cùng chấn động.
Người mà tôi đã yêu suốt cả tuổi thanh xuân đột nhiên nói với tôi rằng, anh ta cũng yêu tôi.
Đột nhiên tôi rất muốn cười.
Có lẽ đây chính là sự bông đùa của số phận.
Tôi không muốn trở thành kẻ thù của Tần Xuyên, vì như vậy sẽ phủ nhận tình cảm chân thành cùng với sự hy sinh của tôi trước đây.
Nhưng tôi thật sự không còn yêu anh ta nữa, cũng đã buông bỏ anh ta thật rồi.
Tần Xuyên, tạm biệt.
Cũng tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân của tôi.
Khoan đã!
Tôi mới 25 tuổi, vẫn còn đang ở tuổi thanh xuân mà.
Sau khi từ chối Tần Xuyên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, lại gọi điện rủ Âm Âm đi ăn, sau đó về nhà cùng cô ấy.
Gần 8 giờ, anh trai tôi đột nhiên gửi cho tôi một video.
Tôi mở ra xem, chỉ thấy hai người đang đánh nhau, một lúc sau tôi mới nhận ra đó là Hứa Đình Thâm và Tần Xuyên!
Hứa Đình Thâm từng là đại ca trường học, chỉ vài chiêu đã đánh Tần Xuyên ngã xuống đất.
Anh ta chỉ vào Tần Xuyên: “Mày còn mặt mũi quay lại à?”
Tần Xuyên lau m.á.u ở khóe miệng:
“Tiểu Du thích tao, cô ấy đã yêu tao nhiều năm như vậy, tao không tin cô ấy không còn chút tình cảm nào với tao.”
“...”
Video kết thúc tại đây.
Tôi nhận ra nơi họ đánh nhau chính là dưới lầu nhà Âm Âm.
Hai người đàn ông này lại chạy đến đây đánh nhau, thật trẻ con.
Một lúc sau, anh trai tôi về.
“Họ vẫn còn đánh nhau à?”
Anh trai tôi cười nhạt: “Lúc anh lên vẫn còn đang đánh.”
Âm Âm đi tới: “Sao anh không can? Trong đó có một người là em rể tương lai của anh đấy.”
Anh trai tôi nhìn về phía tôi: “Hứa Đình Thâm?”
Tôi chột dạ cúi đầu.
Tôi nhớ anh trai tôi từng dặn tôi, không được phép qua lại với Hứa Đình Thâm.
“Em chột dạ cái gì? Nếu em thật sự thích cậu ta, anh có thể ngăn cản được sao? Ít nhất Hứa Đình Thâm cũng tốt hơn Tần Xuyên nhiều, xứng đáng với em gái anh.”
Tôi ngượng ngùng vùi mặt vào gối ôm: “Anh đang nói gì vậy?”
Đáp lại tôi là một khoảng im lặng.
Anh trai tôi: “Thôi đủ rồi, lúc trước em theo đuổi Tần Xuyên, anh có thấy em ngại ngùng bao giờ đâu.”
“...”
Tôi về phòng gọi điện cho Hứa Đình Thâm, anh nghe máy rất nhanh: “Nhớ anh rồi à?”
Giọng điệu cà lơ phất phơ này thật sự rất...
Gợi cảm!
“Có phải anh đánh nhau với Tần Xuyên không? Sao lại chạy đến đây đánh nhau?”
Hứa Đình Thâm: “Em ra đây, anh nói cho em biết.”
Anh vẫn còn ở dưới lầu sao?
Tần Xuyên đã đi rồi?
Tôi thay quần áo đi xuống lầu.
Dưới ánh đèn đường chỉ có một mình Hứa Đình Thâm.
Tôi đến gần mới thấy rõ, gò má của Hứa Đình Thâm có một vết bầm tím.
“Anh chỉ bị thương nhẹ thế này... Ưm...”
Đột nhiên anh kéo tôi vào lòng, cúi đầu hôn tôi mãnh liệt.
Tôi không thể thoát ra, tim đập thình thịch dữ dội, chân cũng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Hứa Đình Thâm mới buông tôi ra, giọng anh ấy khàn khàn:
“Tang Tang, anh không chờ được nữa, em đánh anh cũng được, hoặc là để anh theo đuổi em cả đời cũng tốt, nhưng anh muốn thực thi quyền lợi của chồng trước, vì em nhất định sẽ là của anh.”
“...”
Bá đạo tổng tài đích thực, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Được rồi, vậy em cho phép anh theo đuổi em.”
Hứa Đình Thâm: “...”
Tôi bật cười, sau đó đến chỗ Âm Âm lấy thuốc mỡ xuống xử lý vết thương cho Hứa Đình Thâm, sau đó mới để anh về.
Lúc nằm trên giường, anh gửi cho tôi một tin nhắn.
【 Vợ yêu, anh yêu em. 】
Ehmmmm...
Cuối cùng anh cũng thổ lộ rồi.
Nhưng ai là vợ anh chứ?
Hứa Đình Thâm, em không dễ theo đuổi thế đâu, anh cứ từ từ theo đuổi đi.
Ngày hôm sau lúc rửa mặt soi gương, tôi phát hiện khóe miệng mình cứ cong lên mãi.
Tôi, hình như cũng thích Hứa Đình Thâm rồi.
Được rồi, hôm nay đi cùng anh ấy thị sát vậy.
Nhưng nửa đường tôi lại nhận được điện thoại của Tưởng Dao, cô ta hẹn tôi ra gặp mặt.
Vừa gặp mặt, Tưởng Dao đã nắm lấy tay tôi khóc lóc thảm thiết.
“Tang Du, cái gì cô cũng có rồi, đừng tranh Tần Xuyên với tôi nữa được không? Tôi xin cô đấy.”
Tôi đẩy tay Tưởng Dao ra: “Tần Xuyên tôi không cần nữa, cho cô đấy, cô có bản lĩnh thì giữ lấy anh ta, không có bản lĩnh thì chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tôi nói xong liền bước qua cô ta rời đi.
Sau lưng lại vang lên tiếng khóc của Tưởng Dao.
“Tang Du, cô chỉ được tốt số hơn tôi chút thôi, thật ra cô cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Tôi không phủ nhận.
Nhưng trong lòng cũng ngầm thừa nhận, tôi tốt số thật, biết đầu thai.
Nhưng vậy thì đã sao?
Điều này không có nghĩa bọn họ có thể tùy tiện làm tổn thương tôi.
Tôi lên xe, đi thẳng đến công ty của Hứa Đình Thâm.
“Hứa Đình Thâm, em muốn anh đi thị sát cùng em ngay bây giờ.”
Hứa Đình Thâm mỉm cười dịu dàng, đưa tay về phía tôi: “Mời nữ vương điện hạ của anh.”
Tôi hài lòng gật đầu.
Bản nữ vương tuyên bố, chính thức cho phép Hứa Đình Thâm theo đuổi bản nữ vương.
...
Một năm rưỡi sau, dự án đầu tiên của tôi đã được hoàn thành.
Việc thu hút đầu tư của khu công nghiệp cũng đặc biệt thuận lợi.
Tôi cũng chính thức tiếp quản doanh nghiệp của gia đình.
Có phóng viên phỏng vấn tôi: “Tổng giám đốc Tang, có người nói cô luôn dựa dẫm vào gia đình, dựa dẫm vào đàn ông, cô có ý kiến gì về điều này?”
Tôi hơi hất cằm về phía ống kính, bản nữ vương tuyệt đối không cúi đầu!
“Tôi có xuất thân tốt, đó cũng có thể tính là một phần thực lực của tôi. Ngoài ra tôi muốn nhấn mạnh một điểm, lúc tôi hợp tác với tổng giám đốc Hứa, chúng tôi không hề có quan hệ gì cả. Hơn nữa, dù là hiện tại tôi và ổng giám đốc Hứa cũng chưa có quan hệ gì.”
Buổi tối về đến nhà, tôi liền bị Hứa Đình Thâm đè lên giường.
“Theo đuổi em hơn một năm rồi, vậy mà vẫn không có quan hệ gì, Tang Tang, có phải em nhẫn tâm quá rồi không?”
Tôi kiêu ngạo nhướn mày: “Em đã nói với anh từ lâu rồi, em rất khó theo đuổi.”
Hứa Đình Thâm cười rồi hôn xuống: “Không sao, anh nguyện ý theo đuổi em cả đời, vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
“Ngày mai đi.”
“Được, đăng ký xong anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Ừm...
Vậy phải chờ tới lúc nào tôi mới nên nói cho Hứa Đình Thâm biết, tôi cũng thích anh ấy đây?
(Hết)