Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Dịch Thanh Tùng bị ánh mắt sắc lạnh của Liễu Thanh Duyệt quét tới, tức thì hoảng sợ lắp bắp: “Chuyện này…”  

 

Cô ấy lại ép hỏi lần nữa: “Anh nói người mời tôi đến là anh sao?”  

 

Dứt lời, cô ấy lại bước lên một bước, ép hắn ta lùi lại về sau, khoé miệng bắt đầu co rút.  

 

“Tôi… Tôi…”  

 

Hắn ta sắp lúng túng đến mức phun máu rồi.  

 

Hắn ta vốn định chém gió một lần, nào ngờ thần y đích thực lại tìm tới tận cửa! Đã vậy lại còn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!  

 

Liễu Thanh Duyệt dừng bước, lạnh giọng nói: “Về nhà tự soi gương lại xem mình là thứ gì! Anh mà cũng xứng mời tôi sao?”  

 

Câu nói độc địa này cứa sâu vào tim Dịch Thanh Tùng.  

 

Lâm Kiều Hân nghiến răng, tức giận chất vấn: “Anh Dịch, tại sao anh lại lừa tôi?”  

 

“Tôi…”  

 

Dịch Thanh Tùng nghẹn họng, há hốc mồm không nói nên lời!  

 

Đối mặt với ánh mắt dò xét nghi ngờ của mọi người, hắn ta bối rối bấu chặt ngón chân xuống đất!  

 

Giờ phút này hắn ta chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ để chui vào!  

 

Sau một hồi do dự, hắn ta cắn răng hét lên: “Thưa bác gái, hôm nay cháu có việc bận, không làm phiền bác nữa!”  

 

Hai mắt Lý Phượng Cầm loé sáng. Lúc này bà ta cũng dần tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.  

 

Trong khi bà ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Thanh Tùng đã lách qua Liễu Thanh Duyệt bước vội ra ngoài.  

 

Hắn ta không dám nhìn về phía Lâm Kiều Hân, chỉ cắm đầu bỏ ra cửa.  

 

Đám người nhà họ Lâm ngơ ngác, không biết nên làm gì cho phải.  

 

Dịch Thanh Tùng bước đi rất vội, nội tâm xấu hổ muốn chết!  

 

Thế nhưng khi hắn vừa đi tới cửa đã bị một thân hình cường tráng chặn đứng lại.  

 

Hắn ta dừng bước, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, khiếp sợ phát hiện mình chỉ cao tới ngực của Hulk phiên bản thu nhỏ…  

 

Ơ…  

 

Hắn ta sợ hết hồn, cố ngẩng đầu hết cỡ mới miễn cưỡng đối mặt được với đối phương.  

 

Ánh mắt sắc bén quét tới khiến hắn ta run lẩy bẩy!  

 

Liễu Thanh Duyệt lạnh giọng tuyên bố: “Kẻ nào bắt nạt em trai tôi đều đáng chết!”  

 

Không biết tại sao Dịch Thanh Tùng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành!  

 

Nhưng hắn ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tiếng quát lớn đã vang vọng bên tai: “Chết đi!”  

 

Hắn ta sợ dựng hết tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo!  

 

Hắn ta chưa kịp phản ứng gì đã bị nhấc bổng lên như một con gà con.  

 

“Á… Á! Cứu mạng! Người đâu! Cứu tôi với!”  

 

Đầu óc hắn ta choáng váng, vừa giãy giụa vừa gào thét ầm ĩ.  



Thế nhưng hắn ta gào khản cả giọng mà đám vệ sĩ bên ngoài vẫn lặng im không một tiếng động. 

Advertisement
';
Advertisement