Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 Cơ hồ như hắn ta còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ bên ngoài truyền vào…  

 

Chuyện gì thế…  

 

Hắn ta chết điếng người.  

 

“Ha!”  

 

Hulk phiên bản thu nhỏ lại quát ầm lên.  

 

Gã dùng sức ném mạnh Dịch Thanh Tùng ra ngoài!  

 

Hự!  

 

Tiếng hít khí lạnh chợt vang lên.  

 

Đến cả Trương Minh Vũ cũng phải trợn tròn mắt, chứng kiến cơ thể của hắn ta rơi xuống đất rồi lại nảy lên!  

 

“Á!”  

 

Tiếng thét gào như lợn bị chọc tiết vang lên chói tai!  

 

Toàn thân Dịch Thanh Tùng không ngừng co rút, sắc mặt cứng đờ!  

 

Người nhà họ Lâm bị doạ sợ run cầm cập!  

 

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

 

Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hulk phiên bản thu nhỏ tựa như một con thú dữ đi ra ngoài!  

 

Còn hung hăng đóng lại cửa phòng!  

 

Tất cả đều cảm thấy như có một dòng điện kích thích chạy qua toàn thân.  

 

Ừng ực!  

 

Có người sợ hãi nuốt nước bọt. Ai cũng không kìm được nhìn về phía Liễu Thanh Duyệt.  

 

Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Phong vẫn là người đứng ra giảng hoà. Ông ta gượng cười nói: “Chuyện là thế này… Chúng tôi vô cùng xin lỗi thần y… Tại chúng tôi…”  

 

“Câm miệng!”  

 

Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị cô ấy chặn họng!  

 

Ông ta sợ run người, tức thì ngậm chặt miệng theo bản năng.  

 

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phượng Cầm, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Người vừa mắng em trai tôi trong điện thoại là bà đúng không?”  

 

Bà ta giật mình thon thót, thế nhưng vẫn cứng họng cãi lại: “Đúng rồi… Là tôi đấy… Tôi dạy dỗ con rể còn không…”  

 

Đến đây, bà ta thực sự không nói nổi nữa.  

 

Ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người của Liễu Thanh Duyệt kia như sắp biến thành thực thể.  

 

Bà ta thực sự biết sợ rồi!  

 

Lửa giận trong lòng Liễu Thanh Duyệt cuồn cuộn dâng lên. Cô ấy giơ tay toan tát một cú trời giáng vào mặt Lý Phượng Cầm!  

 

Thấy vậy, mọi người đều hãi hùng trố mắt nhìn.  

 

Nhưng không một ai dám lên tiếng can ngăn!  

 

Trương Minh Vũ cũng hoảng sợ xông lên tóm lấy tay Liễu Thanh Duyệt, cười lấy lòng: “Thôi nào chị bớt giận đi. Chúng ta mau đi thôi. Em không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa”.  



Dù thế nào thì anh cũng không muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy. 

Advertisement
';
Advertisement