Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.
Một cảm giác vô cùng sợ hãi lập tức lan ra trong lòng anh.
Trương Minh Vũ không chút do dự.
Xoay người nhảy xuống.
Ngay khi anh vừa đứng vững, một mũi tên vững vàng đâm thẳng vào chỗ vừa rồi.
Cung tên?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.
Mẹ nó, cái này… đây không phải xã hội hiện đại à? Xuyên không rồi hả?
Còn có loại vũ khí này?
Quan sát kỹ lại thì...
Trương Minh Vũ lập tức nhìn thấy được một người đồ đen nữa xuất hiện trên cây ở trước mặt.
Chuyện này...
Tim Trương Minh Vũ như thắt lại.
Cùng lúc đó, đoàn xe đã tới trước mắt rồi.
Đùng!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên.
Cơ thể Trương Minh Vũ bị chấn động mà run rẩy.
Tần Minh Nguyệt nhẹ giọng quát: "Nằm sấp xuống”.
Trương Minh Vũ cau mày, nhanh chóng nằm xuống mặt đất.
Lộp bộp!
Chẳng mấy chốc, xung quanh vang lên tiếng đá vụn rơi liên tiếp.
Một hòn đá rơi trúng vào lưng Trương Minh Vũ, cực kỳ đau.
Đá rơi như mưa.
Dù không nổ tới chỗ chiếc xe, nhưng đường đi đã bị chặn hoàn toàn, tất cả xe đều bị ép phải dừng lại.
Đùng đùng!
Bỗng nhiên, hai tiếng nổ nữa lại vang lên.
Trương Minh Vũ cố gắng hạ thấp người nằm trên đất.
Ngỡ ngàng đến độ không biết phải làm sao.
Chẳng phải quản lý súng đạn rất chặt chẽ sao?
Sao mà...
Đến bom cũng quăng ra rồi? Mặc kệ cả bom hả?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ mờ mịt.
"Giết!"
Bỗng nhiên, một giọng nói hùng hồn vang lên từ rừng cây phía đối diện.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ngẩng đầu nhìn lại…
Lúc này, anh mới phát hiện ra ở phía xa có vô số bóng đen từ trên cây lớn nhảy xuống.
Rất nhiều.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Hoàn toàn chết lặng.
Thế mà có nhiều người như vậy?
Quét mắt nhìn quanh một vòng, ít nhất cũng có ba, bốn mươi người.
Số lượng này chỉ mới tính người có thể nhìn thấy được.
Phía đối diện bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy gì cả.
Chuyện này...
Ánh sáng trong mắt Trương Minh Vũ đông lại.
Tần Minh Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Giết!"
Chẳng mấy chốc, một trận hò hét đầy khí thế vang lên ầm ĩ.
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện đám người đã vọt tới ven đường.
Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài.
Vẫn là không cản được.
Anh không ngờ rằng phía bên kia chuẩn bị cả bom...
Mẹ nó...
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, nhanh chóng lao vào một bên đường.
Ngay sau đó, âm thanh của trận chiến vang lên.
Trương Minh Vũ vội vàng đứng dậy.
Vù!
Đột nhiên, lại có thêm một âm thanh xé gió vang lên.
Mẹ kiếp!
Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.