Lại có thêm một mũi tên khác.
Trương Minh Vũ chăm chú nhìn lại, lúc này mới phát hiện, người mặc đồ đen ở trên cây đang nhắm vào anh.
Bà cô nhà nó!
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh.
Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy một cục đá to bằng nắm tay trên mặt đất.
Trương Minh Vũ khom lưng nhặt lên, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Phù!
Trương Minh Vũ điều chỉnh nhịp thở của mình rồi xoay người xông trở về.
Quan sát cẩn thận...
Người mặc đồ đen vẫn đang nhắm vào anh.
Trương Minh Vũ cười khẩy, nhanh chóng lui về phía sau cây to.
Vèo!
Mũi tên rơi trên mặt đất.
Trương Minh Vũ thừa dịp đối phương lấy mũi tên khác, anh xông ra ngoài nhanh như chớp.
Nhanh chóng tiếp cận.
Người đồ đen hơi hoảng loạn.
Mất một lúc sau, mũi tên mới được lắp vào cung.
Nhưng cùng lúc đó, Trương Minh Vũ đã cách cây lớn đó không xa.
Người đồ đen sững người.
Trương Minh Vũ cười mỉa, quát lên: "Chết tiệt!"
Vừa dứt lời, anh dùng hết sức ném cục đá trên tay đi.
Ngay giữa đầu.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Trương Minh Vũ trơ mắt nhìn cơ thể mềm nhũn của người mặc đồ đen ngã xuống đất.
Tuyệt!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Nhìn kĩ lại thì...
Bây giờ anh mới nhận ra xung quanh đã trở thành một cuộc hỗn chiến.
Đám người đồ đen và các chiến sĩ đang tụ lại!
Cực kỳ hỗn loạn.
Tần Minh Nguyệt cũng cố gắng chiến đấu, chậm rãi di chuyển về phía khoảng giữa của hai chiếc xe.
Hả?
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Đột nhiên nhớ ra bên kia là nơi giam giữ nhóm người Sơn Bản Lộ.
Không được.
Lúc này, càng không thể để đám người Sơn Bản Lộ tham gia cuộc chiến.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, cất bước lao tới.
Nhìn quanh một vòng.
Anh ước chừng có khoảng năm mươi, sáu mươi người mặc đồ đen.
Chỉ có ba mươi chiến sĩ.
Mấu chốt của vấn đề là đám mặc đồ đen kia không hề bị gì, nhưng nhóm chiến sĩ có không ít người đã bị thương.
Trương Minh Vũ không nói nên lời.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao lại không thể mang theo vũ khí tiện dụng nhỉ?
Trương Minh Vũ nhanh chóng vọt tới bên cạnh chiếc xe tải thùng.
Tham gia trận chiến.
Mặc dù nhóm người mặc đồ đen có năng lực không tầm thường, nhưng họ vẫn còn kém xa đám người của Sơn Bản Lộ.
Trương Minh Vũ không hề cảm thấy căng thẳng.
Bỗng nhiên, có tiếng quát lớn vang lên: "Cho nổ đi”.
Hả?
Sự hoảng sợ bao phủ ánh mắt Trương Minh Vũ.
Quan sát kỹ lại thì...
Bây giờ anh mới để ý tới một vài bóng người đứng dậy trong rừng cây.
Trong tay… có bom?
Không đúng…
Mẹ nó là lựu đạn? Còn đứng ngu ở đây làm gì?
Trương Minh Vũ luống cuống.
Sau đó, đám người mặc đồ đen nhanh chóng rút lui.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Một số chiến sĩ lập tức ngã xuống đất, cả người toàn là máu.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, khẽ quát lên: "Theo sát bọn chúng”.
Ánh mắt Trương minh Vũ chợt sáng lên.