Dù sao mọi chuyện đều đã qua rồi.
Róc rách!
Nhà tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy.
Trương Minh Vũ vô cùng dằn vặt.
Anh trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định đi ra khỏi phòng.
Ấm ức thật!
Trương Minh Vũ nhanh chóng ra đến bên ngoài.
Quan sát một vòng…
Xung quanh người đông như kiến, trông rất náo nhiệt.
Trương Minh Vũ ngồi trước cửa.
Không biết vì sao những suy nghĩ trong lòng lại trở nên rõ ràng hơn.
Người lúc nãy… nếu như là Lâm Kiều Hân thì tốt quá.
Ôi.
Trương Minh Vũ cuối cùng chỉ có thể than thở.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếp đó, bốn năm người đàn ông dáng vẻ lưu manh đi vào khách sạn.
Gì đó?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Không biết tại sao trong lòng anh lại lặng lẽ xuất hiện dự cảm không tốt.
Năm người đi thẳng vào phòng của ông chủ.
Trương Minh Vũ suy nghĩ một lát, anh vẫn bước vào khách sạn.
Dù sao thì…
Ông chủ kia không hề có ý tốt.
Hiện giờ Tần Minh Nguyệt vẫn đang tắm…
Đúng là mắc nợ cô.
Trong lòng Trương Minh Vũ vừa than thở vừa lên lầu.
Chốc lát anh đã đến trước cửa phòng.
Nghiêng tai lắng nghe…
Bên trong không có tiếng động.
Tắm xong rồi sao?
Trương Minh Vũ không do dự đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên không có tiếng nước.
Tầm mắt của Trương Minh Vũ lặp tức nhìn lên giường.
Máu huyết đột nhiên sôi trào!
Lúc này…
Tần Minh Nguyệt vẫn quấn một cái khăn tắm trên người, cô ta nằm nghiêng trên giường, lộ ra đôi chân gợi cảm mê người.
Đầu tóc ướt sũng…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khổ sở nuốt nước miếng, cơ thể trở nên xúc động trong nháy mắt.
Đẹp quá.
Mê người quá!
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, nỉ non: “Vào phòng không biết gõ cửa à? Có phải muốn thừa cơ hội không?”
Trương Minh Vũ tỉnh táo lại, anh tức giận nói: “Lúc tôi lên lầu là cô đã biết rồi chứ? Còn gõ cửa gì nữa…”