Nói xong, anh đi đến bên cạnh cửa sổ.
Nghe anh nói vậy, khóe miệng Tần Minh Nguyệt hiện lên nụ cười.
Vô cùng xinh đẹp!
Trương Minh Vũ hoàn toàn không dám nhìn cô ta, tầm mắt lặng lẽ nhìn cao ốc ở đằng xa.
Trong lòng lại suy nghĩ miên man.
Đám người này… có thể làm được gì chứ?
Tần Minh Nguyệt vừa lau tóc vừa hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: “Không nghĩ gì cả”.
Tần Minh Nguyệt không vui liếc anh một cái.
Tóc đã lau gần khô.
Tần Minh Nguyệt xốc thẳng chăn lên chui vào, giống như đang hưởng thụ.
Ơ…
Trương Minh Vũ ngẩn ngơ.
Một lát sau anh mới hỏi: “Chị gái, chị không về sao? Chị nằm trên giường tôi làm gì?”
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nói: ‘Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, căn phòng đó camera, anh mong tôi bị người khác nhìn đến vậy hả?”
Ơ…
Trương Minh Vũ mở miệng, ngây ngẩn nói: “Nhưng không phải…”
Anh còn chưa nói xong đã vỗ gáy, nói: “Vậy thì cô cũng không thể ngủ ở chỗ tôi được, cô đi đánh ông chủ là được rồi mà”.
Cô ở đây làm sao tôi ngủ được?
Giống y hệt ả yêu tinh…
Tần Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Tôi không cần tìm hắn, lát nữa hắn sẽ tự đến tìm tôi”.
“Cứ chờ là được”.
Nói xong, cô ta lại đổi một tư tế thoải mái khác.
Đây…
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Tôi thật sự mệt rồi!
Bỗng nhiên ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Tần Minh Nguyệt không suy nghĩ nhiều, cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Trương Minh Vũ lại di chuyển, ra khỏi phòng.
Anh muốn nghỉ ngơi.
Nếu như phòng bị Tần Minh Nguyệt chiếm rồi, thì anh đến phòng Tàn Minh Nguyệt là được chứ gì?
Ha ha!
Anh thật lanh lợi!
Trương Minh Vũ nhanh chóng vào phòng của Tần Minh Nguyệt.
Chui vào chăn!
Camera hay không camera gì đó…
Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ phút giây thoải mái này!
Tần Minh Nguyệt lợi hại như vậy, không cần anh phải lo lắng gì cả.
Anh lập tức buồn ngủ.
Trương Minh Vũ mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi…
Đột nhiên chăn như bị xốc lên…
Gì thế?
Trương Minh Vũ bừng tỉnh.
Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Trong phút chốc Trương Minh Vũ đã không còn buồn ngủ nữa!
Anh quay đầu lại nhìn…