Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Ầm!

 

Đầu óc Trương Minh Vũ như nổ tung!

 

“Sao anh không ngăn lại hả? Tại sao không gọi người tới!”, anh lo lắng chất vấn, hai mắt dần đỏ lên!

 

Long Tam cúi đầu nói: “Xin lỗi, cậu không bảo tôi ngăn lại!”

 

Trương Minh Vũ: “…”

 

“Mau gọi người đi! Báo cảnh sát đi!”, anh lại sốt ruột gào ầm lên.

 

“Hai chúng ta là đủ rồi”, Long Tam trầm giọng đáp.

 

Hai người?

 

Cô đã bị người ta đưa vào phòng rồi, đương nhiên anh không có thời gian nghĩ nhiều!

 

Anh cắn răng, lạnh giọng quát: “Cứu người trước!”

 

Nói rồi anh dứt khoát dẫn theo Long Tam chạy vọt vào khách sạn.

 

Ở bên trong, mấy người vệ sĩ của Lý Tuấn Nhất ném Lâm Kiều Hân đã mê man lên giường rồi bỏ ra ngoài.

 

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, thế nhưng ý thức cứ dần mờ đi.

 

Cô trông thấy Lý Tuấn Nhất đang đứng ngoài cửa, nhe răng cười cởi áo khoác.

 

Cô hốt hoảng hỏi: “Anh… anh Lý, anh đang làm gì vậy?”

 

Lý Tuấn Nhất cười lạnh nói: “Làm gì hả? Không làm gì cả, chơi cô thôi”.

 

Câu nói này lập tức khiến Lâm Kiều Hân tỉnh táo hơn nhiều.

 

Đến tận lúc này, cô mới hiểu được câu nói vừa rồi của Trương Minh Vũ, thế nhưng hối hận cũng đã quá muộn!

 

Cả người cô nóng rực, làn da nóng hổi, đến cả hơi thở cũng bắt đầu nóng lên.

 

“Anh Lý… anh không thể làm vậy. Anh… anh làm vậy là phạm pháp…”

 

Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng, ánh mắt dần trở nên mê ly.

 

Cô muốn đứng dậy, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào!

 

Lý Tuấn Nhất cười khẩy hỏi: “Phạm pháp? Ha ha ha!”

 

“Này cô, dù có phạm pháp cũng là cô làm đấy! Cô muốn được hợp tác với nhà họ Lý chúng tôi nên mới lừa tôi uống thuốc ngủ, muốn mang thai con của tôi để uy hiếp tôi”.

 

“Cô và tôi xảy ra quan hệ trong khi tôi không tình nguyện!”

 

Lâm Kiều Hân vô cùng sợ hãi.

 

Lý Tuấn Nhất lại cười nói tiếp: “Quan trọng nhất là tôi có cả nhân chứng”.

 

Dứt lời, hắn nở nụ cười xấu xa.

 

Lâm Kiều Hân hoảng sợ nắm lấy ga giường, cắn chặt răng!

 

Nhưng ý thức lại càng ngày càng mờ dần, lòng cô cũng rơi vào tuyệt vọng.

 

Một hàng nước mắt chảy dài từ khoé mắt. Cô hối hận!

 

Thoáng chốc, Lý Tuấn Nhất đã xông tới trước mặt cô.

 

“Lần trước định chuốc say cô lại bị thằng vô dụng Trương Minh Vũ kia phá rối. Lần này dù có là ông trời tới cứu cô cũng không thoát được đâu!”, hắn liếm bờ môi khô khốc, ánh mắt tràn đầy hưng phấn!

 

Nghe thấy thế, đầu Lâm Kiều Hân như bị sét đánh nổ ầm!

 

Lần trước…

 

Cô vô thức nhớ lại cảnh tượng trong khách sạn rồi giật mình kinh hãi!

 

Thì ra…

 

Cô đã hiểu, thế nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

 

Nước mắt chảy ròng ròng, cơ thể cũng nóng rực lên.

 

Trong cơn tuyệt vọng, cô vô thức nhớ đến bóng dáng của Trương Minh Vũ, không kìm được nước mắt lăn dài.

 

Đầu óc của cô ngày càng mơ hồ. Trong lúc đó, Lý Tuấn Nhất cười gằn tới gần.

 

Ý thức của cô dần biến mất.

 

Lý Tuấn Nhất hưng phấn xoa tay, đang định nhào tới lại nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ ở bên ngoài.

 

Hắn cau mày, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Trương Minh Vũ? Ông đây mới thuê bốn vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ. Chỉ mình mày cũng muốn xông vào hả?”

 

Dứt lời, hắn lại quay về phía Lâm Kiều Hân, vẻ mặt dâm dê giơ tay ra!

 

Ngay khi hắn sắp chạm vào người cô, tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!

Advertisement
';
Advertisement