Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

“Rầm!”

 

Cửa phòng bị đá văng vào tường, tiếng động rung trời!

 

Lý Tuấn Nhất vốn đang kích động lạ thường, tiếng vang đột ngột suýt khiến hắn sợ bắn ra!

 

“Con mẹ nó! Thằng nào…”

 

Hắn giận tím mặt, vô thức quay ra ngoài quát lớn.

 

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, cả người đã chết sững.

 

Hắn trông thấy Long Tam đang nghiêm nghị đứng ngoài cửa!

 

Đằng sau là bốn gã vệ sĩ đang nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn rên rỉ không ngừng!

 

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng sau lưng Long Tam.

 

Mẹ nó… quá khủng bố!

 

Thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ Long Tam đánh thế nào, chỉ kịp nghe thấy một tràng tiếng vang trầm đục…

 

Bốn người đều ngã xuống rồi…

 

“Đây… đây vẫn còn là người sao?

 

Ừng ực!

 

Anh gian nan nuốt nước bọt rồi mới chậm rãi nhìn vào trong phòng.

 

Khi nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang uốn éo trên giường, hai mắt anh như đang toé ra lửa giận!

 

Lý Tuấn Nhất!

 

Anh nghiến răng nghiến lợi, sa sầm mặt đi vào trong.

 

Long Tam cũng theo sát phía sau, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.

 

Lý Tuấn Nhất ngẩn người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Không phải bốn gã vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải nghệ à?

 

Chuyện này…

 

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Tam, ánh mắt hãi hùng.

 

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, gằn giọng nói: “Lý Tuấn Nhất, mày muốn chết phải không?”

 

Một câu nói đã doạ hắn sợ run người.

 

Không phải hắn sợ Trương Minh Vũ, mà là sợ Long Tam đứng cạnh anh!

 

Ừng ực!

 

Lý Tuấn Nhất sợ hãi nuốt nước bọt, vội nghĩ cách ứng phó, hai mắt nhanh chóng sáng rực.

 

“Người anh em này, Trương Minh Vũ cho anh bao nhiêu tiền thuê anh tới giúp anh ta? Tôi trả anh gấp bội! Gấp mười luôn!”

 

Hắn vội vàng lên tiếng mời gọi. Đây cũng là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

 

Long Tam lạnh lùng nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Không cần”.

 

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, tay nắm thành nắm đấm.

 

Bộ dạng hiện giờ của Lâm Kiều Hân khiến lòng anh lửa giận ngút trời!

 

“Lôi hắn ra ngoài trước đi!”, anh giận dữ ra lệnh.

 

Dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện của cô trước đã.

 

“Vâng!”

 

Long Tam cung kính đáp, sải bước đi tới bên cạnh Lý Tuấn Nhất.

 

Hắn hốt hoảng vội nói: “Đừng… anh đừng tới đây! Tôi… tôi là cậu chủ nhà họ Lý! Anh…”

 

“Bốp!”

 

Hắn chưa kịp nói xong đã bị bàn tay rắn rỏi của Long Tam vả mạnh lên mặt.

 

Hắn thấy đầu mình ong ong, ý thức bắt đầu lộn xộn.

 

Sau đó, hắn bị Long Tam xách nách ném ra ngoài như gà con.

 

Cạch!

 

Cửa phòng bị đóng kín, bên trong chỉ còn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

 

“Nóng… nóng quá… nóng chết mất…”

 

Lâm Kiều Hân nằm rên rỉ trên giường, toàn thân khó chịu như có vô số côn trùng đang gặm nhấm.

 

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, lại lo lắng vội bước tới.

 

Gương mặt của cô đã đỏ bừng như một quả táo.

 

“Tại sao không chịu nghe lời?”

 

Anh cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.

Advertisement
';
Advertisement