Hồi lâu, Dạ Thập cau mày, nói: "Bọn tôi đã giúp mấy người chặn bọn chúng rồi, mà mấy người còn không lên à?"
Sơn Bản Lộ cũng không nói gì.
Bà lão chống gậy tiến lên mấy bước, chậm rãi nói: "Muốn đánh thì cùng nhau đánh, bà lão tôi không muốn chịu thiệt đâu”.
Tuy rằng lớn tuổi, nhưng sức khỏe bà ta vô cùng dồi dào.
Ánh mắt người nhà họ Âu Dương hiện ra vẻ tức giận.
Không ai hiểu nổi.
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Nhà họ Âu Dương và tổ chức Thần Ẩn chỉ hợp tác với nhau, quan hệ cũng không tốt”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, anh cũng đã nhìn ra.
Nhưng...
Cho dù như vậy, cũng không có lợi với bọn họ như cũ.
Chẳng qua là ra tay chậm một chút mà thôi.
Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Bà lão này là người của tổ 10 của Thần Ẩn, chuyên phụ trách các nhiệm vụ ám sát”.
"Tổ chức ám sát mạnh nhất”.
Hả?
Nghe vậy trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.
Lướt nhìn một vòng...
Trong đám người già trẻ gái trai đều có, dù là ai trong đám người này cũng là nhân vật không tầm thường.
Ám sát...
Quả thật vô cùng thích hợp.
Khung cảnh dường như tĩnh lặng, không ai ra tay trước.
Trương Minh Vũ không nhẫn nhịn được nói: "Mấy người có thể trao đổi chút không? Chi bằng để cho chúng tôi đi trước, mấy người từ từ trao đổi”.
Tốn sức.
Dù sao chờ ở chỗ này cũng là một loại cực hình.
Sơn Bản Lộ cau mày, quát lên: "Mày im miệng cho tao, một kẻ sắp chết có tư cách gì nói chuyện?"
Trương Minh Vũ tức giận trợn mắt, nói: "Mày đúng là không biết xấu hổ, nhà họ Âu Dương tốn nhiều công sức như vậy mới cứu được đồ ngu xuẩn mày ra”.
"Bây giờ mày còn ở đây lề mề”.
"Nếu tao là Âu Dương Triết thì tao chẳng thèm quan tâm đến việc mày chết đâu”.
Nói xong, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Vẻ sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Kế ly gián?
Tuy hơi ngây thơ nhưng... ý tưởng cũng không tồi lắm.
Suy cho cùng nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây là con đường duy nhất của bọn họ.
Sự thù hận trong mắt Dạ Thập càng nồng đậm hơn!
Đúng vậy!
Dạ Thập Nhất nhíu mày.
Đương nhiên gã nhìn ra được ý đồ của Trương Minh Vũ, nhưng... không có cách nào nói thẳng ra.
Sơn Bản Lộ hơi híp mắt lại, tức giận nói: "Mày nói tao là đồ bỏ đi hả?"
A...
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Không phải sao? Mày đã quên bị sếp Tần bắt bao nhiêu lần rồi à?"
"Quên lúc đầu mày nhếch nhác tới mức nào rồi sao?"
Nói xong, trên mặt tràn đầy nụ cười giễu cợt!