Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ đắc ý.
Phản bác thế nào đây?
Hồi lâu, Sơn Bản Lộ mới lạnh lùng nói: "Được, đã như vậy thì đợi xem hai chúng ta ai là đồ bỏ đi!"
Nói xong, hắn tiến lên một bước!
Thấy vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ khó hiểu.
Khiêu khích quá mức?
Sao lại xông lên luôn rồi?
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Rất rõ ràng... Sơn Bản Lộ không phù hợp với biện pháp này.
Hắn không có đầu óc.
Dạ Thập Nhất và Dạ Thập thấy vậy không khỏi cười gằn!
Cuối cùng cũng ra tay rồi!
Nhưng vào lúc này một giọng nói già nua vang lên: "Nói cậu là đồ bỏ đi, cậu còn không nghe? Cậu không phải là đồ bỏ đi thì là gì?"
"Người ta nói là nghe theo luôn hả?”
"Quay về!"
Mặc dù giọng nói già nua, nhưng tràn đầy khí thế!
Sơn Bản Lộ ngẩn ra.
Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
Vẫn còn có người thông minh!
Bà lão này rõ ràng không muốn để cho nhà họ Âu Dương lợi dụng mình.
Cuối cùng, Sơn Bản Lộ vẫn quay trở về.
Trương Minh Vũ toét miệng cười nói: "Mày xem, tao nói mày là đồ bỏ đi, ngoan ngoãn thừa nhận là được rồi”.
Sơn Bản Lộ hít sâu một hơi.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể nói được gì.
Mọi người lại im lặng.
Trương Minh Vũ thấy vậy trong lòng lại hoang mang.
Mình đang làm gì?
Bọn họ không di chuyển... mình cũng không ra ngoài được...
Vả lại... bất kể làm như thế nào cũng không thể khiến hai phe đánh nhau.
Ôi.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể yên lặng thở dài.
Bà lão nhanh chóng đứng ra, chậm rãi nói: "Được rồi, theo tôi thấy... hay là chúng ta cùng nhau ra tay đi”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Dạ Thập Nhất thấy vậy thản nhiên nói: "Được, dù sao... cũng rất đơn giản, mọi người cùng nhau tiến lên đi”.
Nói xong, hắn bước lên trước.
Bỗng chốc, khóe miệng Sơn Bản Lộ hiện lên một nụ cười phấn khích, chậm rãi nói: “Tên vô dụng kia cứ để cho tôi là được, tôi đích thân ra tay!”
Vô cùng tự tin!
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Hồi lâu, mới lên tiếng: "Chắc là hết cách rồi, nhưng anh yên tâm, cho dù anh bị bắt thì tôi cũng có thể cứu anh ra”.
"Chỉ là... sẽ khó chịu một chút đấy”.
A...
Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thế này mà cũng có thể cứu à?