Trương Minh Vũ nghe vậy trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác bất lực.
Chuyện này… sao ngăn được?
Nhìn lại thật kỹ…
Trương Minh Vũ lại kinh ngạc phát hiện Hàn Quân Ngưng từ đầu đến cuối vẫn yên lặng đứng tại chỗ.
Mặt không đổi sắc?
Hử?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lúc bấy giờ anh mới phát hiện bên trong sương khói đã hoàn toàn không còn động tĩnh gì!
Vô cùng yên tĩnh!
Một lúc lâu, khói mù tản đi.
Ở chỗ đám người đứng vừa rồi đúng là không còn một ai!
Nhưng…
Mấy cô gái kia đâu?
Đi theo rồi ư?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng chốc trở lên mờ mịt!
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, âm thanh va chạm liên tiếp vang lên!
Trương Minh Vũ lại càng hoảng sợ!
Bình tĩnh nhìn lại…
Lúc này mới kinh ngạc nhìn thấy mấy thân ảnh liên tiếp nhau từ trong rừng cây bay tới!
Rất hỗn loạn!
Trương Minh Vũ kinh ngạc!
Người nhà họ Âu Dương đang rên rỉ vừa mới trốn ra ngoài đột nhiên ngã trên mặt đất!
Ầm ầm ầm!
Lại là một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên!
Bóng người bay tán loạn!
Trong đó… vậy mà còn có bà lão kia và Dạ Thập Nhất!
Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn!
Sao lại làm được vậy?
Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó, cô ta bước ra từ trong rừng cây.
Quay trở lại vị trí mình vừa đứng, không chút dấu vết.
Vù vù vù!
Ngay sau đó, từng trận lá cây đu đưa theo âm thanh vừa vang lên!
Lúc này, mười sáu cô gái đồng loạt vọt ra từ trong rừng cây!
Cùng một nhịp!
Điều quan trọng nhất là trên mặt bọn họ đều mang theo một… vật gì đó?
Mặt nạ?
Trương Minh Vũ giật mình.
Thảo nào…
Tất cả mọi người đều ngã trên mặt đất, cả đám đau đớn giãy dụa!
Dạ Thập Nhất khó khăn đứng dậy.
Vẻ mặt bà lão cũng vô cùng khiếp sợ!
Sao có thể!
Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hàn Quân Ngưng vang lên: “Các người... sao lại quay lại thế?”
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt, sắc mặt bà lão trở nên u ám!
Vẻ mặt Dạ Thập Nhất lại nghiêm trọng!
Nhưng…
Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng lại lạnh lùng nói: “Đưa bốn người đứng đầu lại đây”.
“Còn lại giết hết”.