Cái gì?
Dứt lời, mọi người xung quanh lập tức trợn trừng hai mắt.
Ánh mắt cả đám hiện lên sự hoảng sợ.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới ý thức được Hàn Quân Ngưng đáng sợ thế nào.
"Vâng!"
Chẳng mấy chốc, những tiếng hét liên tiếp vang lên.
Mười sáu cô gái lại nâng bước đi về phía đám người Dạ Thập Nhất.
Mặt ai cũng lạnh như băng.
Ừng ực!
Đám người trên mặt đất nuốt nước bọt.
Nhưng…
Căn bản bọn họ không còn sức để chống cự.
Vừa rồi...
Dạ Thập Nhất hốt hoảng.
Trong ánh mắt bà lão cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Cho đến bây giờ, bà ta cũng không biết đường lui của mình đã bị phá vỡ như thế nào.
Chẳng mấy chốc, mười sáu cô gái đã đến trước mặt bà ta.
Bốn người dẫn đầu đi trước.
Rất nhanh họ đã đến bên gần Dạ Thập Nhất và bà lão.
Hai người muốn phản kháng.
Nhưng…
Chẳng mấy chốc cả hai đã bị hai cô gái bắt giữ.
Áp giải về phía Hàn Quân Ngưng.
Hai cô gái còn lại đi về phía Dạ Thập và Sơn Bản Lộ.
Cũng áp giải về phía Hàn Quân Ngưng.
Chẳng mấy chốc, trên mặt đất chỉ còn lại người nhà họ Âu Dương và binh lính của Thần Ẩn.
Mọi người đều vô cùng hồi hộp.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, tim của anh dâng lên cảm giác không thể giải thích được.
Không lẽ, thực sự muốn...
Âm thanh lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Em trai, nhìn bọn họ kìa”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia khó hiểu.
Nhìn gì cơ?
Tuy trong lòng khó hiểu nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đưa mắt nhìn đám người nằm trên đất.
Đôi môi đỏ mọng của Hàn Quân Ngưng hé mở, thấp giọng nói: "Giết”.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ nghe được lời này, trong lòng thắt lại.
Quả nhiên...
Nhóm nữ chiến binh bước tới mà không chút do dự.
Đồng loạt hoạt động tay.
Chẳng mấy chốc, một con dao găm nhỏ tinh xảo đã xuất hiện trong tay của các nữ chiến binh.
Ừng ực!
Đám người trên mặt đất gian nan nuốt nước bọt.
Rất nhiều người bắt đầu giãy giụa muốn chạy về phía rừng cây bên cạnh.
Nhưng không đợi họ chạy xa, một số nữ chiến binh đã lao tới phía sau bọn họ.
Không chút do dự vung dao găm.