Hàn Quân Ngưng bình thản nói: “Biết đụng đến em trai của tao thì sẽ có kết cục gì không?”
Trong lòng Trương Minh Vũ lập tức xuất hiện cảm giác lúng túng.
Sao lại…
Giống như học sinh tiểu học đánh nhau không lại sau đó đi tìm phụ huynh.
Không lâu sau đó khóe miệng Trương Minh Vũ lần nữa nở nụ cười.
Ít nhất thì… có người để tìm.
Vẫn có người bảo vệ mình.
Đám người Dạ Thập Nhất không dám mở miệng nói gì.
Ánh mắt bà lão híp lại, lẩm bẩm nói: “Nhiều người của chúng tôi chết ở đây như vậy, cô cho rằng cô có thể giấu được chuyện vi phạm quy tắc sao?”
Hàn Quân Ngưng cười chế giễu, hỏi lại: “Tôi nói rồi, chuyện vi phạm quy tắc tôi biết rõ hơn bà”.
“Tôi dám đến đây… bà nói xem tôi sẽ vi phạm sao?”
Dứt lời, cô ấy nở nụ cười châm chọc.
Bà lão nghe vậy thì đồng tử chợt co lại, kinh ngạc nói lớn: “Cái gì? Cô… không… không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được!”
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Anh cũng xem như biết không ít chuyện, hiểu rằng chỉ có mấy chị gái sau khi hoàn thành nhiệm vụ của chính mình mới giúp được anh.
Nhưng…
Cuối cùng là nhiệm vụ gì mà có thể khiến bà lão ngạc ngạc đến như vậy?
Chẳng mấy chốc, trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra sự phức tạp.
Anh biết nhất định chị gái của mình đã phải trả giá rất nhiều…
Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: “Còn có vấn đề gì sao? Em trai tôi lương thiện, cho nên… tôi cho các người chết được nhắm mắt”.
Ầm!
Vừa dứt lời, trong đầu đám người kia nổ vàng ầm ầm.
Chuyện này…
Dạ Thập Nhất sợ hãi.
Trên mặt Sơn Bản Lộ cũng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Giờ… hoàn toàn xong rồi!
Bà lão cắn chặt răng, cười nhạt nói: “Hừ, quả nhiên là tôi đã xem thường các người, nhưng… chẳng qua các người cũng chỉ có thế!”
“Xong việc rồi, nhưng ngày mà các người chết cũng đã đến!”
“Ha ha ha!”
Kế đó, bà lão phá lên cười.
Trương Minh Vũ nhăn mặt lại.
Hàn Quân Ngưng nghe thấy vậy, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lời này…
Không lâu sau, Hàn Quân Ngưng bình tĩnh nói: “Yên tâm, các người cũng sẽ nhanh chóng được gặp nhau thôi”.
“Trên đường đến Hoàng Tuyền hãy chăm sóc lẫn nhau”.
Vẻ tươi cười của bà lão chậm rãi đông lại.
Thật sự đối mặt với cái chết…
Hàn Quân Ngưng xoay người đối mặt với Trương Minh Vũ.
Bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng nâng lên…
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Nhìn kỹ lại mới thấy trong tay Hàn Quân Ngưng đã xuất hiện một con dao găm tinh xảo.
Đây là…