Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Sau đó giọng nói êm tai của Hàn Quân Ngưng vang lên: “Nhận lấy đi”.

Trương Minh Vũ càng thêm khó hiểu.

Một lúc lâu sau, anh ngoan ngoãn duỗi tay nhận lấy con dao.

Nhưng…

Để làm gì?

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn Hàn Quân Ngưng.

Hàn Quân Ngưng cũng nghi hoặc hỏi: “Còn ngẩn người cái gì? Đi đi”.

Đi ư?

Không phải…

Trong lòng Trương Minh Vũ một lần nữa lại căng thẳng.

Hàn Quân Ngưng tiếp tục hối thúc nói: “Hôm nay em không giết bọn họ thì một ngày nào đó bọn họ sẽ giết em”.

“Nếu chị không đến, chắc hẳn người phải chết là em”.

“Vậy nên…”

“Em trai, giết đi”.

Giết!

Giết...

Một chữ cuối cùng không ngừng vang vọng trong đầu Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.

Nhưng…

Chẳng mấy chốc, tầm mắt Trương Minh Vũ chuyển đến trên đám người Dạ Thập Nhất.

Quả thực.

Nếu như không phải là Hàn Quân Ngưng, Trương Minh Vũ nhất định đã chết!

Nhưng…

Trong lòng Trương Minh Vũ vẫn hơi chần chừ như cũ.

Hàn Quân Ngưng cũng không sốt ruột, đôi mắt đẹp trước sau vẫn nhàn nhạt nhìn Trương Minh Vũ.

Cô ấy biết.

Loại chuyện này cần phải có một khoảng thời gian để tiếp nhận.

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt cũng chậm rãi nở nụ cười.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm.

Ừng ực!

Đám người Dạ Thập Nhất gian nan nuốt nước miếng.

Vô cùng căng thẳng!

Từ đầu đến cuối Trương Minh Vũ đều do dự, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, trừng mắt tức giận liếc Trương Minh Vũ.

Có gì phải do dự?

Hàn Quân Ngưng cũng không sốt ruột.

Yên lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.

Con ngươi Hàn Quân Ngưng sáng lên!

Quyết định rồi à?

Ngay lập tức, Trương Minh Vũ nắm chặt dao găm trong tay.

Ánh mắt dần lạnh tanh.

Khóe miệng Hàn Quân Ngưng nở nụ cười.

Rất vui mừng.

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ chăm chú nói: “Em biết rồi, chị sáu”.


Nói xong, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía đám người Dạ Thập Nhất.
Advertisement
';
Advertisement