Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Rồi nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
Chuyện lớn như Sơ Tinh... Cô có thể xử lí tốt được không?
Trương Minh Vũ thấy thế thì trong lòng cảm thấy bất lực nói: “Đừng thiếu tự tin như thế chứ, không có ai trên thế giới này phù hợp hơn em đâu”.
“Yên tâm đi, đừng áp lực quá”.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia sáng.
Không có ai phù hợp hơn mình...
Một lúc sau cô mới từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo của cô hiện lên vẻ kiên định.
Trương Minh Vũ cau mày.
Có hy vọng?
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân nghiêm túc nói: “Được, vậy... Em sẽ quản lý nó giúp anh”.
Giọng nói rất bình thường.
Nhưng Lâm Kiều Hân đã đưa ra một quyết định rất lớn ở trong lòng!
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Vậy được, anh cảm thấy nếu giao Sơ Tinh cho em thì nó sẽ nhanh chóng trở thành công ty nằm trong top một trăm công ty lớn của thế giới!”
Nói xong anh cũng vui mừng không thôi!
Khoảng cách tới việc hoàn thành nhiệm vụ của chị ba giao ngày càng gần.
Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt nói: “Anh nghĩ em là thần tiên sao? Top một trăm nữa chứ...”
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Đúng thế, em chính là nàng tiên đó”.
“Không có chuyện gì là em không làm được hết, em có thể mà!”
Nói rồi anh nắm chặt tay lại, khuôn mặt đầy sự khích lệ.
Khuôn mặt của Lâm Kiều Hân đỏ lên.
Nàng tiên...
Thật lâu sau đó Lâm Kiều Hân mới giận dỗi nói: “Anh dẻo miệng như thế từ khi nào vậy? Nàng tiên nữa chứ...”
Nhưng nụ cười vẫn ở trên môi.
Cực kỳ vui vẻ.
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Bây giờ nói ra sự thật cũng gọi là dẻo miệng sao?”
Dứt lời, anh cười đểu nhìn Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.
Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nắm tay lại rồi đánh nhẹ một cái, cả giận nói: “Ôi trời, anh... Anh nói gì đấy...”
Một lúc lâu cũng không nói gì.
Trương Minh Vũ thấy thế, đôi mắt của anh cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
Cô ấy... Đánh mình một đấm?
Cô ấy đang... làm nũng đúng không?
Ngay sau đó Trương Minh Vũ lại cảm thấy kích động!
Không biết từ khi nào.
Mối quan hệ giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Nếu vậy thì tốt rồi, đừng ngày nào cũng lạnh lùng mà hãy làm nũng như mấy cô gái ấy”.
Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, tức giận nói: “Làm sao? Trước đây em không giống con gái hả?”
Cô cũng thấy khó tin.
Vừa rồi... Chẳng lẽ là cô đang làm nũng thật sao?
Cố gắng nhớ lại...
Có vẻ đúng là như vậy thật...
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay nói: “Không, không có, chỉ là... không dịu dàng như thế mà thôi”.