Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn luôn lén lút nhìn Trương Minh Vũ.

Cứ như... anh rất hấp dẫn!

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi ngại vì bị cô nhìn như thế, bất lực nói: “Em... đừng nhìn anh như vậy mà”.

Lâm Kiều Hân cười nói: “Hồi sáng lúc anh nhìn em, nếu lúc đó em không tỉnh dậy thì anh vẫn sẽ nhìn em tiếp có đúng không?”

Ừ...

Khuôn mặt của Trương Minh Vũ đỏ bừng.

Lâm Kiều Hân bị làm sao vậy chứ? Sao lại nhắc lại chuyện này rồi...

Một lúc lâu sau Trương Minh Vũ vẫn không thể nói bất cứ điều gì.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ ửng, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ngày càng rõ ràng hơn.

Hơi do dự một chút rồi cũng thu ánh mắt lại.

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn như thế... cả người lại cảm thấy khó chịu!

Giọng nói dễ nghe của Lâm Kiều Hân lại vang lên: “Bây giờ Tĩnh Châu đã là của anh rồi, sau này anh có dự định gì nữa không?”

A...

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Đang không đứng đắn cả buổi trời cái tự nhiên nói tới mấy vấn đề nghiêm túc này...

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới đờ đẫn nói: “À... Chuyện ở Tĩnh Châu đã kết thúc nên anh sẽ đến một thành phố khác để phát triển”.

Dù sao thì ở lại chỗ này cũng sẽ không có lợi ích gì.

Mặc dù anh có thể chọn bất cứ thành phố nào để làm căn cứ chính.

Nhưng đối với Trương Minh Vũ mà nói thì thời gian mới là yếu tố quan trọng nhất, việc quản lý công ty từ xa ắt sẽ gây ra một số phiền phức không đáng có.

Lãng phí thời gian.

Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: “Vậy... em đi cùng với anh nhé?”

Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên sự lo lắng.

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Tất nhiên là em sẽ đi cùng với anh rồi, bây giờ em chính là đại tướng đắc lực của anh mà!”

“Sao anh có thể bỏ em ở lại chỗ này được”.

Nghe thấy thế, đôi mắt của Lâm Kiều Hân lóe sáng!

Tốt quá rồi!

Nhưng ngay sau đó Lâm Kiều Hân lại bất mãn nói: “Ai là đại tướng của anh chứ”.

Ơ...

Trương Minh Vũ xấu hổ gãi đầu, cười nói: “Nói sai rồi nói nhầm rồi, em chính là... thiên sứ của anh, là người đã cố tình hạ phàm để giúp anh”.

Lâm Kiều Hân nổi giận trừng mắt.

Cũng có khác gì nhau đâu!

Ngay sau đó, gương mặt của cô lại lộ ra nụ cười đầy ngại ngùng.

Trương Minh Vũ ngơ ngác!

Mẹ kiếp... Đây là Lâm Kiều Hân sao?

Một lúc sau Trương Minh Vũ vẫn không dám tin, dụi mắt.

Nhưng mà...

Sự ngại ngùng vẫn còn đó...

Trương Minh Vũ lắc đầu, đôi mắt anh đầy vẻ bất lực.

Thật là kỳ lạ...

Ai cũng kỳ lạ như vậy...

Lâm Kiều Hân từ tốn hỏi: “Vậy anh định khi nào xuất phát?”

Trương Minh Vũ suy nghĩ một chốc rồi nói: “Càng sớm càng tốt, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều nữa”.

Lâm Kiều Hân nhíu mày: “Người nhà họ Lâm có đi theo không?”

Trương Minh Vũ gật đầu rồi nói: “Có chứ, họ đi theo chúng ta sẽ an toàn hơn, để họ ở lại Tĩnh Châu anh không yên tâm”.

Một ý nghĩ sâu xa thoáng hiện lên trong đôi mắt của Lâm Kiều Hân.

Trương Minh Vũ lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của người nhà họ Lâm, nhưng người nhà họ Lâm thì...

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở dài.

Trương Minh Vũ hỏi: “Chuyện ở công ty em còn muốn sắp xếp gì không?”

Lâm Kiều Hân suy nghĩ một chốc rồi mới lên tiếng: “Không cần sắp xếp gì đâu, chỉ cần gọi điện thoại là được rồi”.

“Dù sao... việc còn lại cũng chỉ là vận hành bình thường thôi”.

Trương Minh Vũ gật đầu.

Sau đó cười nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta chuẩn bị luôn đi, chiều lên đường”.

Nói xong, trong lòng anh cũng kích động theo.


Lại là một thành phố đầy xa lạ!
Advertisement
';
Advertisement