Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Được, vậy... chúng ta đi đâu?"
A…
Trương Minh Vũ ngớ ra.
Anh chưa nghĩ đến vấn đề này...
Một tỉnh có năm thành phố, bây giờ đã nắm được hai cái.
Tân Châu là địa bàn của nhà họ Âu Dương.
Với năng lực bây giờ của Trương Minh Vũ, anh không thể cạnh tranh được với nhà họ Âu Dương.
Như vậy, chỉ có thể lựa chọn Thanh Châu và Tịnh Châu!
Trương Minh Vũ im lặng suy nghĩ.
Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia kỳ vọng.
Lẳng lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Chúng ta đi Tịnh Châu trước, bên đấy cách xa Tân Châu, chúng ta có thể thuận lợi phát triển”.
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Hồi lâu, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, cười nói: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ”.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Không lâu sau đó, cả hai bước ra khỏi phòng đi thẳng đến biệt thự của ông cụ Lâm.
Sau khi vào, người giúp việc đang bận rộn.
Hai người ngồi trên ghế sô pha.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân từ trên lầu.
Nhìn về hướng tiếng bước chân.
Lúc này nhìn thấy ông cụ Lâm chống gậy chậm rãi đi xuống.
Vẫn là nụ cười hiền lành đó.
Lâm Kiều Hân ngọt ngào gọi: "Ông nội”.
Ông cụ Lâm khẽ gật đầu, cười nói: "Sao hôm nay hai đứa có thời gian rảnh đến thăm ông thế?”
Trương Minh Vũ cười, nói:"Ông nội, chúng ta sắp phải chuyển nhà”.
Hả?
Trong mắt ông cụ Lâm loé lên tia sáng.
Ông cụ ngồi đối diện với Trương Minh Vũ, cười nói: "Nói như thế... Tĩnh Châu đã là vật trong túi cháu rồi sao?"
Ông cụ nói xong, trong mắt tràn ngập tán thưởng.
Khóe miệng Lâm Kiều Hân cũng lộ ra nụ cười.
Cực kỳ đắc ý.
Trương Minh Vũ cười hề hề nói: "Có thể nói như vậy, bây giờ đã không còn kẻ địch nữa”.
Ông cụ Lâm suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy nhà họ Chu...”
Nhà họ Chu?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Hồi lâu, mới lên tiếng: “Ông cụ Chu đã sớm giao tập đoàn Chu Thị cho cháu rồi”.
Nói xong, không hiểu sao trong lòng anh hơi lo lắng.
Dù sao Âu Dương Triết và Tô Mang đều đã từng nói, nhà họ Chu không đơn giản như vậy.
Nhưng…
Từ đầu đến cuối, Trương Minh Vũ không nghĩ ra phiền phức ở chỗ nào.
Ông cụ Lâm cau mày.
Thấy vậy, cảm giác lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ càng rõ ràng hơn.
Thật lâu sau, ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Cũng tốt, nếu chiếm được Tĩnh Châu thì cũng không còn gì phải lo lắng”.
"Nhưng... tập đoàn Chu Thị nên giao cho người đáng tin cậy trông nom”.
A…