Lâm Quốc Long đã cầu xin xong rồi, ông ta… cũng đành chịu thôi!
Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Long tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Trương Minh Vũ, lúc nãy là bọn tôi sai rồi, cậu hãy nể mặt Kiều Hân… cho chúng tôi một cơ hội đi!”
Dứt lời, sắc mặt ông ta trở nên lạnh băng.
Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Ây da bác cả, bác nói vậy là khách sáo lắm nha, chúng ta đều là người nhà họ Lâm, sao cháu có thể mặc kệ các bác cơ chứ?”
“Chúng ta cùng nhau đi thôi!”
Dứt lời, trên mặt anh tràn đầy ý cười khách sáo.
Lâm Quốc Phong nheo mắt lại.
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm tay, lửa giận trong mắt suýt nữa tràn ra ngoài!
Đám người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm nhìn nhau.
Ai cũng không ngờ rằng ông ta… thật sự cầu xin!
Sau đó, mọi người đều không nhịn được mà cảm thấy may mắn!
May mà bọn họ… nghe theo lời nói của Trương Minh Vũ!
Sau đó, mọi người sôi nổi nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt cả đám đều thay đổi.
Lâm Kiều Hân cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, bên môi gợi lên ý cười.
Cuối cùng… ngày này cũng tới rồi!
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: “Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, đến lúc phải đi rồi.”
Mọi người sôi nổi đứng thẳng người với ánh mắt nóng bỏng.
Trương Minh Vũ gọi đám người Đinh Nhất lại dặn dò công việc.
Không lâu sau, mấy chiếc xe tải chạy ra bên ngoài, mọi người tính cả vệ sĩ đều lên xe trong sự sắp xếp của Trương Minh Vũ.
*
Đám người tầng lớp quản lý nhà họ Lâm là ông cụ Lâm và Lý Phong Cầm sôi nổi ngồi vào một chiếc Jeep.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ngồi chung một chiếc xe, Đinh Nhất lái xe.
Đoàn xe chạy chậm ra khỏi đại viện.
Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chợt có loại cảm xúc không nỡ xa rời.
Bởi vì… nơi đây xem như là nơi chứng kiến cảm tình giữa anh và Lâm Kiều Hân.
Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ phức tạp.
Xe chạy xa dần, trang viên biến mất trong tầm mắt.
Trương Minh Vũ thu hồi tầm mắt lại, nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh Tĩnh Châu.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh lại có loại cảm giác quen thuộc với nơi đây.
Chủ yếu là… chị Tư ở nơi đây!
Haizz…
Mình đi rồi, không kịp chào tạm biệt chị Tư…
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc bất đắc dĩ.
Bởi vì… mình phải đi gấp lắm!
Thấy vậy, Lâm Kiều Hân không nhịn được hỏi: “Anh bị vậy?”
Trương Minh Vũ cười ha ha: “Anh không sao!”
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu, không có hỏi nhiều.
Không lâu sau, đoàn xe chạy ra khỏi Tĩnh Châu.
Trương Minh Vũ đã bình tĩnh lại, không suy nghĩ nhiều nữa.
Điện thoại chợt đổ chuông.
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra xem, phát hiện người gọi là Hàn Quân Ngưng.
Cuộc gọi kết nối.
Giọng nói dễ nghe của Hàn Quân Ngưng vang lên: “Em trai thối, em tới đâu rồi?”
Ơ…
Trương Minh Vũ cười xấu hổ: “Em không biết nữa, có điều đã đi được nửa tiếng rồi.”
Hàn Quân Ngưng gật đầu, cười nói: “Ừ, chị cũng ra ngoài rồi, chị chờ em ở Tịnh Châu, chị đã sắp xếp xong hết rồi.”
“Chờ em tới nơi là sẽ có người đón em.”
Trương Minh Vũ cười vui vẻ: “Cảm ơn chị Sáu.”
Hàn Quân Ngưng tức giận mắng: “Em nói cái gì vậy hả?”
“À phải rồi, chị Tư không vui rồi kìa.”
Hm…
Trương Minh Vũ xấu hổ gãi gãi đầu.
Đúng như dự đoán thôi..
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới nhe răng cười nói: “Không sao, nhờ chị nói với chị Tư là lần sau em sẽ xin lỗi chị Tư.”
Hai người trò chuyện vài câu rồi tắt cuộc gọi.
Trương Minh Vũ lại không nhịn được mà mỉm cười.
May ghê…
May mà có chị Sáu ở đây!
Hơn nữa, bên phía Tịnh Châu đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, không cần Trương Minh Vũ phải lo lắng nữa.
Haizz…
Trương Minh Vũ thở dài một tiếng.
Không có chuyện buồn phiền gì cả, chỉ là muốn thở dài thôi.
Thấy vậy, trong mắt Lâm Kiều Hân lại hiện lên vẻ phức tạp.
cô biết Trương Minh Vũ thả lỏng nhất khi ở trước mặt mấy người chị gái.
Khi nào anh cũng như vậy lúc đối mặt với cô đây?
Lâm Kiều Hân siết chặt đôi bàn tay trắng hồng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, rồi dần dần hóa thành kiên quyết.
Dường như là… đã quyết định một điều gì đó!