Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 

 Đối với Trương Minh Vũ mà nói, hành động ngày hôm nay của Lâm Kiều Hân mới là một chuyện khiến anh vui vẻ.  

 

Một lúc lâu sau, mọi người xung quanh mới tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.  

 

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Quốc Long, rồi lẳng lặng chờ đợi.  

 

Lâm Quốc Long siết chặt nắm tay, cả người bắt đầu run rẩy dữ dội.  

 

Khinh người quá đáng!  

 

Nhưng…  

 

Hiện giờ ông ta không biết nên phản bác thế nào!  

 

Đám người Lâm Quốc Phong đều thay đổi thành sắc mặt âm trầm, lửa giận đầy mặt.  

 

Lâm Kiều Hân nhíu đôi mày đẹp, lạnh nhạt nói: “Tôi không có nhiều thời gian, nếu các người còn không nói thì chúng tôi đi trước.”  

 

cô đã có một chút không kiên nhẫn.  

 

Đám người Lâm Quốc Long lập tức luống cuống!  

 

Có điều…  

 

Phù!  

 

Lâm Quốc Long siết chặt nắm tay, hít sau vào một hơi.  

 

Một lúc lâu sau, ông ta mới đè nén lửa giận, cố gắng nở nụ cười.  

 

Dù thế nào đi nữa, bọn họ đều phải đi mới được!  

 

Ngay sau đó, Lâm Quốc Long quay đầu nhìn về phía Trương Minh Vũ, bình tĩnh nói: “À… Trương Minh Vũ, lúc nãy là bác hai sai rồi, cháu dẫn các bác đi đi.”  

 

“Nói cho cùng… chúng ta đều là người nhà họ Lâm mà!”  

 

Dứt lời, ý cười trên mặt ông ta đậm hơn nữa.  

 

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: “Bác hai, bác đang… cầu xin tôi hả?”  

 

Hít hà!  

 

Mọi người xung quanh lập tức hít hà một hơi!  

 

Lâm Kiều Hân âm thầm giơ ngón tay cái lên!  

 

Kiêu ngạo ghê nha!  

 

Lâm Quốc Long cực kì ngạc nhiên.  

 

Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

 

Lâm Kiều Hân khó lắm mới sáng tạo cho anh một cơ hội, anh tất nhiên sẽ không lãng phí.  

 

Lâm Quốc Long cắn chặt hàm răng.  

 

Chỉ là…  

 

Một lát sau, Lâm Quốc Long gượng cười nói: “Đúng vậy, bác hai… cầu xin cháu!”  

 

Ơ kia…  

 

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.  

 

Đờ mờ…  

 

Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ chấn động!  

 

Khó tin!  

 

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân nở nụ cười đắc ý.  

 

Tốt quá rồi!  

 

Trương Minh Vũ nhanh chóng bật cười: “Bác hai khách sáo quá rồi, bác cháu chúng ta nói cái gì cầu xin hay không cầu xin.”  

 

“Chúng ta cùng đi thôi!”  

 

Nghe vậy, khóe môi Lâm Quốc Long giật giật liên tục.  

 

Tao cầu xin xong rồi, mày con mẹ nó mới nói đừng cầu xin!  

 

Hừ!  

 

Lâm Quốc Long không nói lời nào, lặng lẽ đi trở về với sắc mặt âm trầm.  

 

Đám người Lâm Quốc Phong, Lâm Tuấn Minh thấy vậy thì thở phào ra một hơi.  

 

Trương Minh Vũ cười ha ha nói tiếp: “Bác cả, một nhà bác hai đều trở về, nhà bác… không về luôn hả?”  

 

Cái gì?  

 

Nghe vậy, mọi người xung quanh lại mở to mắt ra nhìn.  

 

Đám người Lâm Quốc Phong cũng sửng sốt!  

 

Lâm Quốc Long cầu xin rồi… còn chưa đủ sao?  

 

Bảo bọn họ đi cầu xin nữa mới chịu?  

 

Lâm Quốc Phong siết chặt nắm tay.  


Nhưng mà… 

Advertisement
';
Advertisement