Trong biệt thự, Trương Minh Vũ ngồi trên sô pha, ngẩng đầu lên.
Anh kinh ngạc phát hiện Lâm Kiều Hân nâng đôi chân dài của mình lên sải bước, kéo rèm che tất cả cửa sổ trong phòng khách lại.
Ựa…
Trong mắt của Trương Minh Vũ thoáng hiện vẻ mờ mít.
Đây… là định làm gì thế?
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân đã trở lại, hài lòng ngồi ở trên sô pha với vẻ mặt đầy đắc chí.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao... em kéo rèm làm gì?”
Lâm Kiều Hân đắc ý cười nói: "Dĩ nhiên em muốn để anh lập uy với nhà họ Lâm rồi.”
Hả?
Trương Minh Vũ hoàn toàn sững sờ.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: "Việc này… liên quan gì đến việc anh lập uy với nhà họ Lâm chứ?”
Lâm Kiều Hân tức giận trợn trắng mắt nói: "Anh nói bác cả bọn họ sẽ không bằng lòng ở lại đây ư?"
Ựa…
Trương Minh Vũ trầm ngâm giây lát rồi mới nói: "Ông ta rất có thể giữ thể diện, nhưng mà..."
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, nhưng bác hai sẽ không.”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Cho nên?
Lâm Kiều Hân cười nói tiếp: "Cho nên... bác hai nhất định sẽ thuyết phục bác cả tới cầu xin chúng ta."
"Nhưng... họ sẽ rất xấu hổ khi làm điều đó trước mặt mọi người."
"Vì thế…"
Trương Minh Vũ nghe xong, hai mắt lóe lên!
Một lúc lâu sau, anh kinh ngạc nói: "Vậy họ sẽ tới phòng của chúng ta à?"
Lâm Kiều Hân gật đầu nặng nề, khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười.
Trương Minh Vũ chợt nhận ra.
Rõ ràng Lâm Kiều Hân kéo rèm lại vì cô không muốn cho họ cơ hội này.
Sau đó trước khi rời đi để họ cầu xin ngay trước mọi người.
Hoá ra là thế
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở một nụ cười trên môi.
Lâm Kiều Hân bây giờ... tốt thật đó.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy ý cười.
Họ im lặng chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua,
Hai người cứ ngồi trên ghế sofa trò chuyện, không ngớt chủ đề.
Trong chớp mắt, nửa tiếng đã trôi qua.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, nghiêng tai nghe thừ thì thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Không đến à?
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ nghi ngờ.
Bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên.
Hửm?
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Đến rồi à?
Vừa nghe như vậy, mọi người xung quanh lập tức mở to mắt ra nhìn!
Là sao vậy hả?
Trong mắt Lâm Quốc Long cũng hiện lên vẻ mê man.
Trương Minh Vũ từ từ nở nụ cười.
Có cầu xin hay không đều không quan trọng.