"Ông nội cũng muốn đi cùng cháu.”
Xuýt!
Ông cụ vừa thốt ra, bỗng vang từng tiếng hít khí lạnh vang lên xung quanh.
Đây…
Ông cụ Lâm đang... cầu xin người ta đó à?
Lâm Quốc Phong và những người khác cũng sững sờ
Trong lòng Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.
Rất rõ ràng…
Ông cụ Lâm đang buộc người nhà họ Lâm phải tuân theo mệnh lệnh của anh.
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.
Chẳng mấy chốc, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, cô mỉm cười nói: "Ông nội, đương nhiên không có vấn đề gì, cháu quyết định thay Trương Minh Vũ."
Ông cụ Lâm mỉm cười, gật đầu.
Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà…
Một lúc lâu sau, Lý Phượng Cầm mới nở nụ cười nói: "Ừ... Kiều Hân, đương nhiên mẹ phải đi cùng con rồi. Vừa rồi mẹ quên không tỏ thái độ của mình."
Nói xong, bà ta cười ngượng ngùng.
Đây…
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng hiện vẻ do dự.
Dĩ nhiên nàng muốn Lý Phượng Cầm đi theo.
Nhưng…
cô hiểu điều này không công bằng với Trương Minh Vũ, dù sao ông cụ Lâm đứng ra là vì anh.
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân len lén liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi mới nói: "Được."
cô muốn nói gì đó để giải thích nhưng cũng không biết phải nói gì.
Trương Minh Vũ thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Kiều Hân... quá khách khí rồi!
Lý Phượng Cầm nghe vậy vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều Hân kích động không thôi.
Những người có mặt vẫn chưa lên tiếng chỉ có Lâm Quốc Phong và gia đình Lâm Quốc Long.
Lâm Kiều Hân lại thay đổi sắc mặt lạnh lùng, lên tiếng: "Được rồi, mọi người đi thu dọn đồ đạc đi, chúng tôi đi trước đây."
"Một tiếng nữa gặp lại."
Lần này mọi người đều đồng thanh đáp: "Được!"
Ai nấy đều hô to dõng dạc.
Mặt mày Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều trở nên khó coi.
bà cả và bà hai vô cùng lo lắng, muốn nói lại thôi.
Lâm Kiều Hân chẳng thèm để ý tới họ.
cô vội đưa tay cầm lấy tay Trương Minh Vũ rồi không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ nhướng mày, thấy rất bất ngờ.
Dù sao... trước kia cô toàn túm cánh tay anh, nhưng bây giờ... lại nắm tay?
Anh cảm nhận kĩ càng.
Tay lành lạnh mềm mại.
Sau đó, anh nhếch miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Hôm nay... mình đã gặt hái được rất nhiều.
Hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Ông cụ Lâm quay người trở lại.
Mọi người trong nhà họ Lâm cũng vội vàng trở về phòng mình và bắt đầu dọn dẹp.
Không ai chú ý đến đám Lâm Quốc Phong.
Không lâu sau, chỉ còn lại người nhà Lâm Quốc Phong và người nhà Lâm Quốc Long trong phòng khách với vẻ mặt âm trầm.
Họ đưa mắt nhìn nhau.
Mãi một lúc lâu... không ai lên tiếng.