Lâm Quốc Phong cau mày.
Sắc mặt Lâm Quốc Long dần trở nên khó coi.
Có ý gì?
Chúng tôi đi theo cô còn phải tỏ ra thái độ à?
Trương Minh Vũ cũng nở một nụ cười thích thú trên môi.
Anh không thể làm gì được nhà họ Lâm.
Nhưng hai người này... cũng không cần nghiêm túc như vậy chứ.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lạnh lùng, lẳng lặng quan sát.
Hừ!
Lâm Quốc Long hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Kiều Hân, cháu nhìn chúng ta như vậy là có ý gì?”
Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Các bác nói xem?"
Thản nhiên không sợ.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự phấn khích rất kỳ lạ.
Bỗng nhiên, anh có cảm giác như mình đã nhìn thấy CEO Lâm Kiều Hân lạnh lùng và quyến rũ trước kia.
Lửa giận hiện lên trong mắt Lâm Quốc Long, ông ta hét lên: "Kiều Hân, cháu hơi quá đáng rồi đó, lẽ nào trước khi rời đi các bác còn cần phải giơ tay như họ à?"
Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: "Trái lại không cần.”
Hừ!
Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong cùng hừ lạnh.
Thế còn tạm.
bà cả và bà hai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu phải giơ tay thì còn ra thể thống gì chứ.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Cháu vừa nói rồi đó là cơ hội cuối cùng."
"Các bác không tỏ rõ thái độ của mình…"
"Cho nên các bác còn chẳng có cơ hội giơ tay.”
Hả?
cô vừa nói ra, mọi người lập tức trợn tròn mắt, chẳng hiểu ra sao.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long hoàn toàn ngây ngốc.
Ai nấy đều nghệt mặt.
Trương Minh Vũ không khỏi thầm khen ngợi.
Bá đạo ghê!
Lý Phượng Cầm đã hoảng sợ.
Bà ta... cũng không tỏ rõ thái độ của mình.
Lâm Quốc Phong hơi nheo mắt và hỏi: "Cháu nói vậy là có ý gì? Cháu sẽ rời đi mà không có dẫn theo các bác à?"
Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Bác nói đúng."
"Bây giờ cháu chỉ muốn nhắc lại với bác một lần nữa. Các bác được Trương Minh Vũ bảo vệ, chứ không phải Trương Minh Vũ đang cầu xin đi bảo vệ mấy người!"
Khí chất mạnh mẽ.
Chuyện này…
Lâm Quốc Phong nhíu chặt mày.
Đám Lâm Quốc Long cũng sửng sốt, trong mắt hiện rõ vẻ mờ mịt, không biết phải làm sao.
Khụ khụ.
Đột nhiên, một tiếng ho vang lên.
Mọi người nhìn theo âm thanh thì đúng lúc trông thấy ông cụ Lâm đang chống gậy từ từ đứng dậy.
Hửm?
Ai cũng choáng váng.
Ông cụ Lâm tức giận rồi à?
Trương Minh Vũ cũng rất tò mò.
Ngay sau đó, ông cụ Lâm mỉm cười hiền lành và nói: "Kiều Hân, ông nội đã ngần này tuổi nên phản ứng chậm chạp, vừa rồi không theo kịp."