Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 Nói xong, cô quay người đi tới chỗ Trương Minh Vũ.  

 

 

Cái gì?  

 

cô vừa dứt lời, ánh mắt ai nấy đều lần lượt hiện lên vẻ sợ hãi.  

 

Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đi thôi."  

 

Nói xong, cô túm lấy cánh tay anh.  

 

Trương Minh Vũ cũng rất hợp tác đứng lên.  

 

"Kiều Hân, cháu... cháu đừng đi. Nếu hai người đi rồi thì chúng ta phải làm sao?"  

 

"Đúng vậy, cháu không thể bỏ mặc người nhà họ Lâm chúng ta được!"  

 

"Kiều Hân, cháu... cháu nhất định phải cứu chúng ta!"  

 

…  

 

Ngay sau đó, mọi người bắt đầu thảo luận.  

 

Ai nấy đều vô cùng lo lắng.  

 

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long thi nhau cau mày.  

 

Nhưng…  

 

Họ cũng không biết phải nói gì.  

 

Trương Minh Vũ thấy thế, khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười mỉa mai.  

 

Đám người này...  

 

Đúng thật là...  

 

Ài.  

 

Cuối cùng, Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

 

Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên lạnh lùng rồi lẩm bẩm: "Không phải các bác không đồng ý à?”  

 

"Cháu đã cho các bác cơ hội rồi nhưng các người không biết trân trọng nó!"  

 

Giọng nói vô cùng buốt giá.  

 

Bây giờ cô thực sự cảm thấy rất không đáng cho Trương Minh Vũ.  

 

Nỗi sợ hãi càng đậm hơn trong mắt mọi người xung quanh.  

 

Việc này…  

 

Đột nhiên, một người nhà họ Lâm đứng lên, hoảng sợ nói: "Kiều Hân, các bác... các bác sai rồi, cháu đừng bỏ rơi chúng ta!"  

 

"Ở đây quá nguy hiểm!"  

 

"Cháu... cháu hỏi lại lần nữa đi, cho chúng ta thêm một cơ hội!"  

 

Nói xong, trong mắt người nọ tràn ngập van lơn.  

 

Mọi người xung quanh nghe vậy đều nhao nhao phụ hoạ: "Đúng vậy, cho các bác một cơ hội đi!"  

 

Đây…  

 

Thấy vậy, Lâm Quốc Phong lập tức trợn tròn mắt.  

 

Lâm Quốc Long cũng ngơ ngác.  

 

Sao mới thế... mà đã... chiếm được lòng của mọi người rồi?  

 

Tất cả đều cầu xin à?  

 

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.  

 

Quả nhiên…  

 

Vẫn là Lâm Kiều Hân biết chơi.  

 

Rõ ràng cùng một việc tương tự, nhưng cô chỉ nói một câu đơn giản... mà đã làm họ thay đổi thái độ hoàn toàn.  

 

Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lạnh lùng, lẩm bẩm: "Được rồi, cháu cho các bác một cơ hội cuối cùng."  

 

"Ai đồng ý rồi thì một tiếng sau tập hợp."  

 

"Nếu không đồng ý thì tuỳ mọi người!"  

 

Trong mắt mọi người xung quanh bắt đầu lấp lánh ánh sáng phấn khích.  

 

Tốt quá rồi!  

 

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều ngây ngốc.  

 

Thế cũng…  

 

Lâm Kiều Hân hờ hững nhìn quanh một vòng rồi nói: "Ai bằng lòng đi cùng Trương Minh Vũ?"  

 

cô vừa dứt lời.  

 

"Tôi!"  

 

"Tôi, tôi, tôi!"  

 

"Tôi! Còn cả tôi, còn tôi nữa!"  

 

…  

 

Cả căn phòng khách lập tức trở nên hỗn loạn.  

 

Mọi người tranh nhau là người giơ tay hò hét, nhảy tưng tưng như sợ Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ không nhìn thấy, không ai không giơ tay.  

 

Thấy thế, trong mắt Trương Minh Vũ đầy bất đắc dĩ.  

 

Thật là...  

 

Bộ não là thứ tốt, nhưng tiếc là... mình thực sự không có...  

 

Đám Lâm Quốc Phong nhìn đến ngây ngốc.  

 

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng đưa tay ra.  

 

Tiếng ồn ào trong phòng đột nhiên im bặt, ai nấy đều nhìn với ánh mắt nóng rực cực kỳ nghe lời.  

 

Những người duy nhất trong phòng không lên tiếng chỉ có các thành viên cấp cao của nhà họ Lâm.  

 

Lâm Kiều Hân chậm rãi ngẩng đầu lên.  

 

Ánh mắt anh vẫn lạnh băng.  

 

Những người khác cũng chuyển dời sự chú ý sang đám người Lâm Quốc Phong.  

 

Bầu không khí... dần dần đông cứng lại.

Advertisement
';
Advertisement