Ánh mắt buốt giá, đối chọi gay gắt.
Chuyện này…
Mọi người xung quanh thi nhau trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Trương Thần chậm rãi nhếch miệng mỉm cười, trái lại rất thoải mái.
Lửa giận thoáng bùng cháy trong mắt Lâm Quốc Phong.
Dù bây giờ ông ta ăn không ngồi rồi, nhưng dù sao vẫn là người đứng đầu nhà họ Lâm.
Thế mà Lâm Kiều Hân không thèm nể mặt như vậy.
Lâm Quốc Phong cất giọng lạnh lùng: "Được rồi, thế cháu nói xem bác nên nhớ cái gì?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nét mặt Lâm Kiều Hân trở nên hơi bang giá, hờ hững nói: “Bác đã quên bài học của hai lần trước rồi à? Cũng không nhớ nỗi khổ mà nhà họ Lâm phải gánh chịu sao?"
"Bác là người biết rõ lý do nhất nhỉ?”
Lâm Quốc Phong cau mày.
Cả người bà cả và bà hai cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Dù sao…
Sắc mặt Lâm Kiều Hân không thay đổi, cô lại nói: "Hơn nữa các bác luôn miệng nói Trương Minh Vũ làm vậy là có mục đích riêng của anh ấy."
"Thế cháu cũng muốn hỏi."
"Anh ấy để các bác đến Tĩnh Châu lâu như vậy. Có chuyện nào anh ấy làm vì bản thân mà bắt các bác phải dọn đi chưa?”
"Hay là nhờ các bác làm việc gì đó cho anh ấy hả?"
Nói xong, cô nhìn họ bằng ánh mắt lạnh băng.
Ựa…
Lâm Quốc Phong á khẩu.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra…
Trương Minh Vũ chưa bao giờ bảo họ làm bất cứ điều gì.
Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô lạnh giọng nói: "Hơn nữa, anh ấy còn phải cho người đến bảo vệ các bác, đám vệ sĩ đó từng rời khỏi đây bao giờ chưa?"
"Các bác có biết Trương Minh Vũ ở bên ngoài nguy hiểm đến mức nào không? Bác có biết anh ấy đã phải chịu khổ nhường nào không?"
"Các bác có biết nếu để đám vệ sĩ đó đi bảo vệ Trương Minh Vũ thì anh ấy sẽ bớt chịu bao nhiêu tội không?"
"Các người có biết không?"
cô nói câu cuối đầy khí phách.
cô vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng trở nên im ắng như tờ.
Mọi người đều lặng lẽ cúi đầu.
Thực ra…
Họ tận mắt chứng kiến hằng ngày những vệ sĩ này đều tập luyện trong sân, chưa từng rời đi.
Bọn họ... thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều này...
Lâm Quốc Phong không nói nên lời.
Nhóm bà cả, bà hai cũng vùi đầu thật sâu, không thốt ra lời.
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn ngập ý cười.
Thật tuyệt khi có người bảo vệ mình.
Ông cụ Lâm thấy vậy, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ, âm thầm gật đầu.
Hừ!
Lâm Kiều Hân hừ lạnh một tiếng rồi lẩm bẩm nói: "Cháu nói cho mọi người biết, bảo các bác dọn nhà là đang bảo vệ mấy người đó, chứ không phải chúng cháu cầu các bác!"
"Nếu không muốn thì cháu cũng chẳng gây khó dễ gì!"
"Trương Minh Vũ rất hào phóng, nếu các bác không sợ chết thì anh ấy có thể nhường cho các bác tiếp tục sống ở trong viện này!"
"Không đi thì tuỳ!"
"Những người muốn đi thì một tiếng sau tập hợp ở trong sân, đã hiểu chưa?"
Nói xong, cô lại lạnh lùng liếc nhìn họ.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau nhưng cuối cùng chẳng thốt ra câu nào.
Lâm Quốc Phong cũng im lặng.
Lâm Kiều Hân khẽ nheo mắt, lẩm bẩm nói: "Không ai đồng ý hả? Đã thế các bác đều ở lại hết đi!"