Dù sao Trương Minh Vũ là con rể bà ta, Trương Minh Vũ lợi hại thì bà ta cũng được nở mày nở mặt!
Nhưng bây giờ…
Không biết vì sao, bà ta không cảm thấy vinh hạnh chút nào, mà ngược lại... cực kỳ xấu hổ!
Cuối cùng, Lý Phượng Cầm cũng không nhiều lời.
Yên lặng ngồi một bên.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ!
Nhưng anh biết, ông cụ Lâm làm như vậy nhất định là có lý do.
Trương Minh Vũ không do dự, chậm rãi nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói với mọi người, tí nữa trở về thu dọn đồ đạc”.
“Chúng ta phải chuyển nhà”.
Nói xong, yên lặng chờ đợi.
Cái gì?
Người nhà họ Lâm ngay lập tức cau mày!
Mới chuyển đến đây không lâu, tiếp tục phải chuyển đi hả?
Lâm Quốc Long tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, ý của cậu là sao? Hành hạ chúng tôi cho vui à?"
Trên mặt người nhà họ Lâm hiện lên vẻ không hài lòng.
Dù sao…
Lần chuyển nhà trước gặp phải chuyện nguy hiểm như thế nào bọn họ vẫn còn nhớ rõ.
Bà cả và bà hai đều rất tức giận!
Lý Phượng Cầm suy tư một lát, cuối cùng không nói được lời nào.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Tôi biết việc chuyển nhà rất mất công mất sức của mọi người, nhưng nếu không chuyển nhà... sẽ không có cách nào cứu nhà họ Lâm”.
Lần này là anh nói thật.
Dù sao, một vài chuyện không thể giấu giếm được, không bao lâu nữa sẽ bị lộ ra.
Hơn nữa... chỉ có thể cho người nhà họ Lâm biết nhà họ Lâm đang nguy hiểm như thế nào, bọn họ mới có thể phối hợp đàng hoàng.
Nhưng sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều bối rối.
Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia nghi hoặc.
Thế nào gọi là... không có cách cứu nhà họ Lâm?
Lâm Quốc Phong cau mày lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu đang làm việc có lợi cho cậu!"
"Liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng tôi?"
Dứt lời, người nhà họ Lâm gật đầu lia lịa.
Đúng vậy!
Trương Minh Vũ cau mày.
Lại đến nữa rồi?
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, trong mắt dần hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Lần này… cô sẽ không nhẫn nhịn nữa!
Cảm xúc của mọi người trong nhà họ Lâm ngày càng tăng cao.
Ai nấy đều rất bất mãn
Không dễ gì chỗ này vừa trở nên yên tĩnh, ai muốn lăn lộn đâu?
Một lúc lâu sau, tiếng ồn ào trong phòng khách mới yên tĩnh trở lại, nhưng mọi người vẫn nhìn chằm chặp vào Trương Minh Vũ.
Để xem cậu giải thích như thế nào!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Bác cả, sao trí nhớ của bác kém thế chứ?"
Hả?
cô vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Lâm Kiều Hân.
Ai nấy đều mờ mịt.
Lâm Kiều Hân... vô lễ thế ư? Sao lại ăn nói như vậy?
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn ngập vẻ bất ngờ.
Ánh mắt Lý Phượng Cầm tràn đầy lưỡng lự.
Bà take không biết liệu mình có nên ngăn cản hay không.
Lâm Quốc Phong nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Kiều Hân, sao cháu lại ăn nói như vậy với bác hả?”
Sắc mặt Lâm Kiều Hân hơi lạnh lẽo, thờ ơ nói: "Cháu đã khách sáo lắm rồi, lần nào cũng như vậy, bác không tự kiểm điểm lại mình à?"