Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: “Ok!”
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều là vẻ mong đợi.
Mọi người đều muốn ở biệt thự đẹp.
Lâm Kiều Hân bắt đầu phân chia biệt thự, phân chia cũng khá công bằng.
Căn biệt thự ở giữa tất nhiên là để lại cho Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Các căn biệt thự còn lại thì phân chia theo địa vị của người nhà họ Lâm.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long không hề nói nhiều.
Rất nhanh thì phân chia xong hết.
Mọi người mang theo vẻ mong chờ đi vào trong biệt thự của mình.
Đám người Đinh Nhất cũng có căn biệt thự riêng, không cần ai phải nhọc lòng lo liệu về chỗ ở của một đám người.
Trương Minh Vũ dẫn Lâm Kiều Hân đi vào trong căn biệt thự chính giữa sang trọng nhất.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy chờ mong.
Kẽo kẹt.
Tiếng mở cửa vang lên.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, nỉ non: “Cánh cửa này hơi đáng sợ…”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Lâu rồi không dùng nên như thế, chúng ta chỉ cần thêm nhớt là được rồi.”
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi đến phòng khách, phong cách dân tộc đậm hơn bên ngoài, có loại đẹp khó tả.
Lâm Kiều Hân đi dạo một vòng, cảm thấy cực kì vừa lòng.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha.
Tuy rằng có chút tro bụi, nhưng mà vẫn rất dễ chịu.
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Sao rồi? Em vừa lòng… cái nhà này không?”
Lâm Kiều Hân chớp đôi mắt sáng như sao, cười nói: “Vừa lòng! Vô cùng vừa lòng!”
cô rất vui vẻ!
Thấy vậy, Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau đó, Lâm Kiều Hân hỏi với vẻ thắc mắc: “Bây giờ có chỗ ở rồi, anh định làm gì nữa?”
Hmm…
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Không cần phải sốt ruột, hôm nay sắp tối rồi, ngày mai anh đi mua một công ty nhỏ, xem như là có cơ sở phát triển ban đầu.”
Vẫn dùng cách cũ!
Có điều… hiện giờ anh có thêm Ninh Châu và Tĩnh Châu ủng hộ, có thể dễ dàng phát triển bên này hơn.
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.
Đúng rồi…
Bọn họ có Ninh Châu và Tĩnh Châu làm bàn đạp, muốn bắt lấy Tịnh Châu… chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lâm Kiều Hân chớp mắt, hỏi tiếp: “Nghĩa là… hôm nay anh không còn chuyện gì cần làm nữa, đúng không?”
Trương Minh Vũ sửng sốt, một lúc sau mới cười đáp: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nỉ non: “Vậy… tối nay anh chỉ thuộc về một mình em, được không?”