Cái gì?
Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ hoang mang.
Có loại cảm giác… hiểu sai ý…
Lâm Kiều Hân cũng không giải thích, trong đôi mắt đẹp sáng ngời chứa đầy vẻ mong chờ.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới hỏi với vẻ khờ khạo: “Em… có ý gì vậy?”
Anh thật sự là không hiểu…
Lâm Kiều Hân nhướng mày, cười nói: “Ý là anh thuộc về em, em có rất nhiều chuyện muốn làm, anh nghe theo sự sắp xếp của em, ok không?”
Dứt lời, trong đôi mắt đẹp lại tràn đầy vẻ mong chờ, lẳng lặng nhìn về phía anh.
Ơ kìa…
Trương Minh Vũ mấp máy môi liên tục.
Lúc này, anh mới hiểu ra…
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới cười xấu hổ đáp: “Ừ, tối nay… thuộc về em.”
Nói xong, trong lòng anh vẫn cứ có loại cảm giác kỳ lạ, cứ cảm thấy rằng Lâm Kiều Hân đang lái xe…
Lâm Kiều Hân cực kì vui vẻ, cười nói: “Anh nói rồi nhé, không được hối hận nhé!”
Hmm…
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ mờ mịt.
Lâm Kiều Hân… bị sao vậy? Trước đây… cô không hề giống vậy nha…
Một lát sau, Trương Minh Vũ cười cười, xấu hổ nói: “Ừ, anh bảo đảm là không hối hận.”
Dứt lời, bên môi anh từ từ hiện lên ý cười.
Cái loại cảm giác này… thật sự rất tốt.
Tiếc là… anh có rất ít thời gian, chỉ có buổi tối hôm nay thôi.
Không bao lâu sau, công ty vệ sinh mà Lâm Kiều Hân gọi đã tới rồi, có tới mấy chục người…
Lâm Kiều Hân mỉm cười cười nói: “Để bọn họ quét dọn nhà, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ok.”
Hai người đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lúc này, Trương Minh Vũ mới phát hiện tất cả người nhà họ Lâm đều đang đi dạo trong sân, người nào cũng nhìn đông nhìn tây với vẻ tò mò.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước đi trước, nhanh chóng tới cổng trang viên.
Có điều, anh còn chưa ra tới bên ngoài, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cổng.
Oh?
Trương Minh Vũ vui vẻ mở to mắt ra nhìn.
Long Tam?
Cạch!
Tiếng mở cửa xe vang lên, Long Tam và Long Thất yên lặng đi tới, người nào cũng mang vẻ mặt áy náy.
Trương Minh Vũ cười nói: “Các cậu đến đây lúc nào vậy?”
Lâm Kiều Hân cũng nở nụ cười khách sáo.
Long Tam cất giọng nặng nề: “Là chị Sáu nói cho chúng tôi biết nơi đây.”
Trương Minh Vũ bừng tỉnh.